SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 206

"Việc gì thể ?"
"Đừng ngốc như vậy", cô ấy nói. "Hãy đến đây", và cô ấy gác máy.

Điều này thật sự hơi khó chịu. Trước hết, tôi không biết việc gì còn đang
dang dở, và thứ hai, tôi không phải là một kẻ ngốc - một con quái vật, chà,
chắc chắn như vậy, nhưng nhìn chung là một con quái vật rất lịch sự và biết
điều. Hơn hết, cái cách cô ấy gác máy như vậy đơn giản là cho rằng tôi đã
nghe xong câu chuyện và sẽ run rẩy vâng lời. Thật thô lỗ. Có là anh em hay
không, đấm đá hay không, tôi cũng chẳng run sợ vì ai cả.

Tuy vậy, tôi vẫn nghe theo. Con đường ngắn ngủi tới Mutiny mất

nhiều thời gian hơn bình thường vì đang là chiều thứ Bảy - thời gian các
con đường ở Grove chật ních những kẻ không mục đích. Tôi từ từ chen vào
đám đông, ước gì có thể một lần nhấn bàn đạp tới kịch mức và lao vào đám
người lang thang đó. Deborah đã làm hỏng tâm trạng hoàn hảo của tôi.

Cô ấy cũng không làm nó khá hơn chút nào khi tôi gõ cửa căn hộ xa

hoa ở Mutiny, cô ấy ra mở cửa với gương mặt đang-có-nhiệm-vụ-khủng-
hoảng-thứ khiến cô ấy trông giống như một con cá sấu nóng nảy. "Vào đi",
cô ấy nói.

"Được rồi", tôi nói.
Chutsky đang ngồi trên sofa. Nhìn ông ta vẫn không có vẻ gì là người

sống ở thuộc địa Anh, có thể là do thiếu lông mày, nhưng ít nhất ông ta có
vẻ như đã quyết định sẽ tiếp tục sống, vì vậy, hẳn là kế hoạch xây dựng lại
của Deborah đã tiến triển tốt. Có một cái nạng kim loại dựa vào bức tường
bên cạnh ông ta, và ông ta đang nhấm nháp cà phê. Một đĩa bánh Đan Mạch
đặt ở cuối chiếc bàn bên cạnh. "Này, anh bạn", ông ta gọi lớn, vẫy vẫy cánh
tay cụt "Hãy lấy một cái ghế."

Tôi lấy một chiếc ghế kiểu thuộc địa Anh rồi ngồi xuống sau khi nhón

hai miếng bánh Đan Mạch. Chutsky nhìn tôi như thể định phản đối, nhưng
thực sự, đó là những gì ít nhất họ có thể làm cho tôi. Suy cho cùng thì tôi đã
vượt qua những con cá sấu ăn thịt và một con công để cứu ông ta, và bây
giờ, tôi đã bỏ ngày thứ Bảy của mình cho thứ việc chẳng ai biết là loại
khủng khiếp gì. Tôi xứng đáng được cả chiếc bánh.

"Được rồi", Chutsky nói. "Chúng ta phải tìm nơi Henker lẩn trốn, và

chúng ta phải làm điều đó nhanh chóng."

"Ai ?", tôi hỏi. "Ý anh là Tiến sĩ Danco ?"
"Phải, đó là tên của ông ta. Henker", ông ta nói. "Martin Henker."
"Và chúng ta phải tìm ông ta ?", tôi hỏi, tràn đầy linh cảm đáng lo

ngại. Ý tôi là, tại sao họ lại nhìn tôi và nói "chúng ta" ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.