Chương 3
Luôn là điều tối kỵ nếu bạn tuân theo một thói quen thường xuyên
hằng ngày, nhất là khi bạn là một tên sát nhân bệnh hoạn đã thu hút sự chú
ý của Kẻ Báo Thù Dexter. May thay, chưa ai nói cho MacGregor biết điều
này, và vì thế, khá dễ dàng để tôi có thể nhận ra ông ta thường rời khỏi văn
phòng vào lúc sáu rưỡi chiều.
Tên sát nhân bệnh hoạn luôn rời đi bằng cửa sau, khóa lại, sau đó
bước lên chiếc Ford suv đồ sộ của ông ta - phương tiện hoàn hảo để không
làm mọi người chú ý, đặc biệt là khi chuyên chở những chàng trai nhỏ đã
được bọc kín xuống bến tàu. Ông ta nhanh chóng lẩn khuất vào làn xe cộ và
tôi kín đáo đi theo ông ta tới ngôi nhà mái bằng khiêm tốn nằm ở số 80,
đường s. w.
Giao thông có hơi ùn tắc một chút lúc về gần khu nhà. Tôi rẽ vào một
con hẻm nhỏ cách đó nửa dãy nhà và kín đáo đậu xe, tại đây, tôi có một góc
quan sát khá tốt. Có một hàng rào cao và dày vòng quanh nhà của
MacGregor khiến những người bên ngoài không thể nhìn vào trong sân.
Tôi ngồi yên trong xe, vờ như đang chăm chú xem một bản đồ trong
suốt mười phút, đủ lâu để lướt nhìn lên và chắc chắn rằng ông ta không
định ra khỏi nhà. Khi ông ta bước đến cửa và bắt đầu thư giãn trong sân, cởi
trần và mặc độc một chiếc quần soóc đã cũ nhàu, tôi biết mình sẽ phải làm
thế nào. Tôi nhằm hướng nhà mình quay về để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Mặc dù khá khỏe mạnh và thường nhanh đói, tôi luôn cảm thấy chán
ăn trước những cuộc phiêu lưu. Tất cả các tế bào trong tôi run rẩy với các
phỏng đoán, những lời thầm thì của mặt trăng ngày một rõ hơn trong từng
mạch máu khi bóng đêm bao trùm toàn thành phố, và khi đó, những suy
nghĩ về đồ ăn trở nên quá đỗi tầm thường, không còn gợi cho tôi chút ham
muốn nào nữa.
Thế nên, thay vì thư giãn thưởng thức một bữa ăn tối đầy dinh dưỡng,
tôi bước vào căn hộ của mình, háo hức được bắt đầu nhưng vẫn đủ bình tĩnh
để chờ đợi, để cho Dexter Ban Ngay từ từ biến mất và thay vào đó, cảm
nhận sự gia tăng tới ngột ngạt của sức mạnh khi Dexter Bóng Đêm chậm rãi
bước ra và thống trị linh hồn tôi. Đó luôn là một cảm giác rất khoan khoái
khi cho phép mình lui lại băng ghế sau và nhường ghế lái cho Người Lữ
Hành Tối Tăm.
Bóng đêm dường như gia tăng những góc cạnh sắc nhọn và đêm đen
phai nhạt thành một màu xám sống động khiến mọi thứ sắc nét hơn nhiều.