trọng, chỉ là tò mò. Tôi cúi xuống và nhặt mảnh giấy được dính vào mép
bàn lên.
Danco viết những chữ cái quen thuộc, in hoa nguệch ngoạc, "Sự
PHẢN BỘI". Tất cả đều đã bị gạch bỏ.
Tôi nhìn Doakes. Anh ta nhìn tôi, đôi mắt mở to hằn lên tia căm thù
vì anh ta sẽ không bao giờ có thể nói nữa.
Vì vậy, bạn thấy đấy, có những kết thúc thật là có hậu.