SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 223

Bản Tito Puente chuyển sang giai điệu mới, nhẹ nhàng hơn một chút

và tôi đột nhiên trở nên triết lý hơn. Lúc nào đó, tất cả chúng ta đều phải ra
đi. Ngay cả như vậy, điều này cũng không nằm trong danh sách top 10 cách
ra đi yêu thích của tôi. Ngủ và không thức dậy nữa nằm số một trong danh
sách của tôi, và nó đã nhanh chóng khó chịu hơn sau đó.

Tôi sẽ thấy gì khi chết ? Tôi không thể khiển bản thân mình tin vào sự

tồn tại của linh hồn, hay thiên đường và địa ngục, hoặc bất kỳ điều gì vô
nghĩa trang trọng. Suy cho cùng, nếu con người có linh hồn, liệu tôi có hay
không ? Và tôi có thể đảm bảo với bạn là mình không có. Với những gì tôi
đang làm, làm sao tôi có thể có ? Chằng thể tưởng tượng nổi, là một kẻ như
tôi đã đủ khó. Để là một kẻ như tôi với linh hồn, lương tâm và mối đe dọa
của thế giới bên kia nào đó sẽ là điều không thể.

Nhưng nghĩ đến điều tuyệt vời, một loại như tôi ra đi mãi mãi và

không bao giờ quay trở về thì lại rất buồn. Thực sự là bi kịch. Có lẽ tôi nên
cân nhắc đến sự luân hồi. Tất nhiên là không thể kiểm soát chuyện đó. Tôi
có thể trở lại như một con bọ cánh cứng, hoặc thậm chí tệ hơn, như một con
quái vật. Chắc chắn là chẳng có ai lo cho tôi, đặc biệt là nếu Deb đã đi ra
ngoài cùng lúc. Tôi ích kỷ hy vọng rằng mình sẽ đi đầu. Hãy chấm dứt nó.
Toàn bộ câu đố này đã kéo dài đủ lâu rồi. Đã đến lúc để kết thúc nó. Có lẽ
chính là lúc này.

Tito bắt đầu một bài hát mới, rất lãng mạn về "em yêu anh", và bây

giờ tôi nghĩ đến nó, rất có thể Rita sẽ buồn cho tôi - kẻ ngốc nghếch. Còn
Cody và Astor chắc chắn sẽ nhớ đến tôi trong màn phá hoại của chúng.
Bằng cách nào đó, tôi xâu chuỗi lại toàn bộ những cảm xúc gần đây. Sao
những chuyện này cứ xảy ra với tôi ? Và có phải gần đây, tôi đã suy nghĩ
quá nhiều những suy nghĩ giống nhau khi tôi bị treo ngược dưới nước trong
chiếc xe lộn nhào của Deborah ? Tại sao tôi đã suýt chết nhiều lần mà vẫn
nghĩ không thông ? Như tôi đã biết quá rõ, thực sự chẳng có gì nhiều nhặn.

Tôi nghe tiếng Danco lạch cạch một cái khay công cụ và quay đầu lại

nhìn, vẫn rất khó khăn để có thể di chuyển, nhưng dường như đã có chút dễ
dàng hơn, và tôi xoay xở để quan sát ông ta. Ông ta đang cầm một ống tiêm
lớn trong tay rồi đến gần Trung sĩ Doakes, sau đó giơ cao thứ dụng cụ đó,
như thể muốn nó được nhìn thấy và ngưỡng mộ. "Đến lúc thức dậy rồi,
Albert", ông ta nói một cách vui vẻ rồi chọc đầu kim vào cánh tay Doakes.
Trong một khoảnh khắc, không có gì xảy ra; sau đó Doakes giật mình thức
dậy và rên rỉ một chuỗi những âm thanh khò khè; Tiến sĩ Danco đứng đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.