SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 224

nhìn anh ta, tận hưởng khoảnh khắc này với ống tiêm một lần nữa được giơ
cao.

Có tiếng động đến từ phía trước ngôi nhà, Danco liền quay lại nhìn

quanh và nắm lấy khẩu súng sơn khi thân hình to lớn của Kyle Chutsky
chắn ở cửa. Đúng như tôi lo sợ, ông ta đứng dựa vào nạng, cầm một khẩu
súng trong bàn tay ướt đẫm mồ hôi và run rẩy.

"Đồ khốn", ông ta nói, và Tiến sĩ Danco bắn ông ta bằng khẩu súng

sơn một lần, hai lần. Ông ta nhìn chằm chằm vào tiến sĩ, quai hàm chùng
xuống, rồi Danco hạ vũ khí khi Chutsky bắt đầu gục xuống sàn nhà.

Vô hình sau Chutsky cho đến khi ông ta ngã xuống sàn nhà là em gái

tôi - Deborah - tạo vật xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, nắm trong tay khẩu
súng Glock mà không hề run sợ. Cô ấy thậm chí không dừng lại để đổ mồ
hôi hay gọi tên Danco. Cô ấy chỉ đơn giản là nghiến chặt cơ hàm và bắn hai
phát nhanh gọn trúng giữa ngực Tiến sĩ Danco, khiến ông ta ngã ngửa ra
sau, đổ gục lên Doakes đang la hét điên cuồng.

Mọi thứ chìm vào yên tĩnh và bất động một lúc lâu, ngoại trừ tiếng

nhạc Tito Puente không ngừng. Sau đó Danco rơi khỏi bàn, và Deb quỳ bên
cạnh Chutsky để kiểm tra mạch cho ông ta. Cô ấy chuyển ông ta nằm xuống
một tư thế thoải mái hơn, hôn lên trán ông ta, cuối cùng quay sang tôi.
"Dex", cô ấy nói. "Anh có sao không ?"

"Anh sẽ ổn thôi, em gái", tôi nói, cảm thấy hơi choáng váng, "nếu em

tắt tiếng nhạc khủng khiếp này đi".

Cô ấy bước tới chỗ máy phát, giật phích cắm khỏi tường rồi nhìn

xuống Trung sĩ Doakes trong im lặng đột ngột, cố gắng không để lộ quá
nhiều biểu cảm trên khuôn mặt "Chúng tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây ngay bây
giờ, Doakes", cô ấy nói. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Cô ấy đặt tay lên vai anh
ta khi anh ta khóc sướt mướt, sau đó đột nhiên quay đi và đến gần tôi với
những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má. "Lạy Chúa", cô ấy thì thầm khi
cởi trói cho tôi. "Doakes là một mớ hỗn độn."

Nhưng khi cô ấy tháo những đường băng dính cuối cùng ra khỏi cổ

tay tôi, tôi thấy thật khó để cảm thấy bất kỳ thương cảm nào dành cho
Doakes, bởi vì cuối cùng tôi đã được tự do, hoàn toàn tự do khỏi đống băng
dính, tiến sĩ cũng như việc cứu giúp người khác, và vâng, cuối cùng có vẻ
như tôi cũng đã thoát khỏi Trung sĩ Doakes.

Tôi đứng lên, không dễ dàng lắm. Tôi duỗi chân tay bị bó buộc đáng

thương khi Deb rút bộ đàm gọi cho những người bạn ở lực lượng cảnh sát
biển Miami. Tôi bước tới bên chiếc bàn phẫu thuật. Cũng chẳng có gì quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.