Nhưng tôi vừa mới nghe tiến sĩ nói những điều tương tự với Doakes:
"Anh đoán là gì ?" cùng với "Chín chữ cái", sau đó đánh dấu lên mảnh giấy
dán vào bàn.
Hệt như một mảnh giấy được dán gần mỗi nạn nhân chúng tôi tìm
thấy, mỗi lần với một từ duy nhất, các chữ cái lần lượt được gạch bỏ:
DANH DỰ, LÒNG TRUNG THÀNH . Mỉa mai thay, tất nhiên là Danco
nhắc nhở những đồng đội cũ của mình về những đức tính mà họ đã từ bỏ
bằng cách giao ông ta cho những người Cuba. Và thật đáng thương cho
Burdett - người đàn ông đến từ Washington mà chúng tôi tìm thấy trong khu
nhà bỏ hoang ở bờ biển Miami. Chỉ năm chữ cái ngắn gọn, POGUE - KẺ
NGOẠI ĐẠO, cánh tay, chân lẫn đầu anh ta đã nhanh chóng bị cắt rời khỏi
cơ thể. P-O-G-U-E. Tay, chân, chân, tay, đầu.
Điều đó thực sự có thể xảy ra ư ? Tôi biết rằng Người Lữ Hành Tối
Tăm có khiếu hài hước, nhưng nó hơi đen tối hơn một chút so với điều này
- thứ khôi hài, kỳ quái và thậm chí là ngớ ngẩn.
Cũng giống như tấm giấy phép Chọn Cuộc Sống. Và cũng giống như
tất cả mọi thứ về cách hành xử của tiến sĩ mà tôi quan sát được.
Nó có vẻ không hoàn toàn chắc chắn, nhưng...
Tiến sĩ Danco đang chơi trò chơi thái - cắt. Có lẽ ông ta đã chơi nó
với những người khác trong nhiều năm ròng ở nhà tù Cuba tại Isle of Pines,
và có thể nó đã trở thành điều đúng đắn để phục vụ cho cuộc trả thù kỳ quái
của ông ta. Bởi vì có vẻ như bây giờ, ông ta đang chơi trò đó với Chutsky,
Doakes và những người khác. Nó khá vô lý, nhưng cũng là điều duy nhất
hợp lý.
Tiến sĩ Danco đang chơi trò treo cổ.
"Ồ", ông ta nói, ngồi xổm cạnh tôi một lần nữa. "Anh nghĩ những bạn
bè của mình sao rồi ?"
"Tôi nghĩ rằng ông khiến họ bị cụt", tôi nói.
Ông ta nghiêng đầu sang một bên, vừa thè chiếc lưỡi nhỏ và khô ra
liếm môi vừa nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt lớn và không chớp qua cặp
kính dày. "Hoan hô", ông ta nói, và vỗ nhẹ vào cánh tay tôi một lần nữa.
"Tôi không nghĩ rằng anh thực sự tin điều này sẽ xảy ra với mình", ông ta
nói. "Có lẽ một từ mười chữ sẽ làm anh tin."
"Có một chữ E trong đó không ?", tôi hỏi, và ông ta hơi lùi về phía
sau một chút, như thể có mùi khó chịu nào đó từ tất của tôi lan đến chỗ ông
ta.