SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 32

Đó là sinh nhật thứ mười sáu của tôi. Nó có vẻ không giống như một

bữa tiệc, vì tôi chưa học được cách khéo léo cũng như tỏ ra thân mật, và vì
khi ấy, nếu tôi không tránh những người bạn học trẻ con của mình thì sau
đó, họ cũng thường tránh tôi. Tôi đã trải qua thời niên thiếu như một con
chó chăn cừu đi qua một bầy cừu rất bẩn thỉu và ngu ngốc. Kể từ đó, tôi đã
học được rất nhiều. Ngay từ khi mười sáu tuổi, đánh giá của tôi về mọi
người xung quanh đã tương đối chính xác, ví dụ như... con người là một lũ
vô dụng !... nhưng tất nhiên tôi chẳng dại gì nói ra điều đó.

Vì thế sinh nhật thứ mười sáu của tôi là một sự kiện khá hạn chế

những mối quan hệ. Doris - mẹ nuôi của tôi - vừa mới qua đời vì bệnh ung
thư. Nhưng em gái nuôi của tôi - Deborah - đã làm cho tôi một chiếc bánh
và Harry tặng tôi một chiếc cần câu mới. Tôi thổi nến, chúng tôi ăn bánh,
sau đó Harry đưa tôi tới sân sau của ngôi nhà Coconut Grove khiêm tốn của
chúng tôi. Ông ngồi ở chiếc bàn dã ngoại bằng gỗ màu đỏ đặt bên cạnh lò
nướng xây bằng gạch và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

"Hừm, Dex", ông nói. "Mười sáu. Đã sắp thành một người đàn ông

rồi nhỉ !"

Tôi không chắc về ý ông muốn nói... tôi ?... một người đàn ông ?...

như con người ?... và tôi không biết ông đang mong chờ phản ứng như thế
nào từ mình. Nhưng tôi biết rằng tốt nhất là không nên có những nhận xét
thông minh với Harry, vì vậy tôi chỉ gật đầu. Và Harry nhìn tôi bằng ánh
mắt như muốn xuyên thấu. "Con có thích con gái không ?", ông hỏi tôi.

"Ừm... theo cách nào ạ ?", tôi nói.
"Hôn nhau. Làm tình. Như con biết đấy, tình dục."
Đầu óc tôi quay cuồng với ý nghĩ đó như thể một bàn chân của bóng

tối lạnh lẽo đập vào trán. "Không, à, không có. Con, ừm", tôi nói, lưỡi thậm
chí còn run run. "Không phải như thế."

Harry gật đầu như thể điều tôi vừa nói là có ý nghĩa. "Dù vậy cũng

không có gì với những thằng con trai khác chứ ?", ông nói, và tôi chỉ lắc
đầu. Harry nhìn lên bàn, sau đó quay trở lại ngôi nhà. "Khi cha mười sáu
tuổi, ông đã đưa cha đến chỗ một ả điếm."

Ông lắc đầu và một nụ cười rất nhỏ thoáng qua khuôn mặt. "Cha đã

phải mất mười năm để vượt qua ký ức đó."

Tôi không nghĩ ra điều gì để nói với sự thật vừa được Harry chia sẻ.

Ý tưởng về việc làm tình hoàn toàn xa lạ với tôi, và suy nghĩ phải trả tiền
cho điều đó, đặc biệt đối với một đứa trẻ, và khi đứa trẻ đó là Harry... Hừm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.