SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 33

thực sự điều đó hơi quá mức thông thường. Tôi nhìn Harry với vẻ gần như
hoảng sợ và ông mỉm cười.

"Không", Harry nói. "Cha sẽ không làm như vậy với con. Cha hy

vọng con sẽ sử dụng chiếc cần câu đó cho nhiều việc, không chỉ là câu cá."
Nói đoạn ông chậm rãi lắc đầu và nhìn ra xa, vượt qua những bàn ăn ngoài
trời, qua khoảnh sân để xuống dưới đường phố. "Hoặc một con dao phi lê".
"Vâng", tôi nói, cố gắng không để giọng mình nghe quá háo hức. "Không",
ông lại nói, "chúng ta đều biết những gì con muốn. Nhưng con chưa sẵn
sàng".

Kể từ lần đầu tiên Harry nói với tôi về những gì tôi mang trong mình

trong một chuyến đi cắm trại đáng nhớ một vài năm trước đây, tôi đã sẵn
sàng. Nói theo cách của Harry thì là tôi đã được hoàn tất. Là một con người
nhân tạo ngô nghê, tôi rất háo hức để bắt đầu sự nghiệp đầy đáng yêu của
mình, nhưng Harry giữ tôi lại, bởi vì Harry luôn biết rõ.

"Con có thể thận trọng", tôi nói.
"Nhưng không hoàn hảo", ông nói. "Có những quy tắc, Dexter. Phải

như vậy. Đó là những gì phân biệt con với những người khác."

"Hòa mình", tôi nói. "Dọn sạch sẽ, không đánh mất cơ hội, ừm..."
Harry lắc đầu. "Quan trọng hơn. Con phải chắc chắn trước khi con

cho rằng người đó thực sự đáng nhận nó. Không thể đếm xuể bao nhiêu lần
cha biết ai đó có tội nhưng vẫn phải để họ đi. Để tên khốn đó nhìn cha và
cười khiêu khích; cả cha lẫn hắn đều biết, nhưng cha phải giữ cửa cho hắn
đi." Ông nghiến răng và dằn mạnh nắm tay trên bàn. "Con sẽ không như
thế, nhưng phải chắc chắn. Thật sự chắc chắn, Dexter. Và thậm chí nếu con
hoàn toàn tin tên đó có tội". Ông giơ tay lên trong không khí, lòng bàn tay
đối diện tôi. "Hãy tìm một vài bằng chứng. Cảm ơn Chúa, những bằng
chứng đó không cần phải trình diện ở tòa án."

Ông phát ra một tiếng cười nhỏ và cay đắng. "Con không cần đi đâu

cả. Nhưng con cần phải chứng minh, Dexter. Đó là điều quan trọng nhất."
Ông gõ bàn bằng khớp giữa các đốt ngón tay. "Con phải có bằng chứng. Và
thậm chí sau đó..."

Ông dừng lại, và tôi chờ đợi, biết rằng một điều gì đó khó khăn đang

đến. "Đôi khi ngay sau đó, con hãy để họ ra đi. Không cần biết họ có xứng
đáng với nó hay không. Nếu chúng quá... dễ thấy, ví dụ như vậy. Nếu việc
đó sẽ gây nên quá nhiều sự chú ý, hãy để họ đi."

Ồ, đây rồi. Vẫn như mọi khi, Harry đã có câu trả lời cho tôi. Bất cứ

khi nào không rõ, tôi có thể nghe thấy Harry thì thầm vào tai mình. Tôi chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.