SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 57

cũng nhiều như bị kích thích. Loại động vật ăn thịt nào sẽ để thịt nằm xung
quanh và vẫn thong dong lắc lư như thế ?

Tôi ra ngoài và đứng trên hiên nhà. Doakes đang lúi húi bên Đội

trưởng Matthews, nói với ông điều gì đó khiến ông nhìn có vẻ lo lắng.
Deborah đang thu mình bên cạnh bà già, nhẹ nhàng nói chuyện với bà. Tôi
có thể cảm thấy gió mạnh dần - loại gió báo hiệu cơn giông buổi chiều, và
khi tôi nhìn lên, những giọt mưa nặng nề đầu tiên đã trút xuống vỉa hè.
Sangre - người đứng cạnh dải băng đang cố gắng lắc chiếc micro của mình
để có được sự chú ý của Đội trưởng Matthews - cũng ngước nhìn lên những
đám mây, và khi tiếng sấm bắt đầu ì ầm, anh ta liền ném micro của mình
cho người sản xuất rồi chạy vào chiếc xe đưa tin.

Bụng tôi cũng đang réo ầm ầm, và tôi nhớ ra mình đã bỏ lỡ bữa ăn

trưa trong tất cả sự phấn khích. Điều này chưa bao giờ xảy ra. Tôi cần phải
giữ sức. Sự trao đổi chất tự nhiên của tôi cần được chú ý liên tục: Dexter
không ăn kiêng. Nhưng tôi phải phụ thuộc vào Deborah nếu muốn đi đâu
đó, và tôi có cảm giác, chỉ là một linh cảm, cô ấy sẽ không thông cảm với
bất kỳ đề cập gì liên quan đến việc ăn uống vào lúc này. Tôi nhìn cô ấy một
lần nữa. Cô ấy đang ôm người phụ nữ già - bà Medina - người dường như
đã từ bỏ việc buồn nôn và đang tập trung vào thổn thức.

Tôi thở dài rồi bước tới chiếc xe trong mưa. Tôi không để ý rằng

mình bị ướt. Có vẻ như tôi sẽ phải chờ đợi khá lâu để nó tự khô.

Đó thực sự là một sự chờ đợi kéo dài - hơn hai tiếng. Tôi ngồi trong

xe nghe đài phát thanh và cố gắng hình dung ra cảm giác ăn từng miếng
một của chiếc bánh sandwich amedianoche: Tiếng vỡ vụn răng rắc của lớp
vỏ bánh mì, sự sắc nhọn và ấm áp khi chúng cọ xát trong miệng lúc nhai
ngấu nghiến. Sau đó, đầu tiên là hương vị của mù tạt, tiếp theo là lớp pho
mát trơn láng và vị muối của thịt. Miếng cắn tiếp theo là một miếng dưa
chua. Nhai tất cả và để cho các hương vị hòa trộn vào nhau. Nuốt xuống,
uống một ngụm lớn của Iron Beer (phát âm là Ee-roan Bay-er, và đó là một
loại soda). Thở phào. Hạnh phúc tuyệt đối. Tôi thà ăn uống còn hơn là làm
bất cứ điều gì khác, ngoại trừ việc chơi với Người Lữ Hành. Đó là một phép
lạ thực sự của di truyền học khi tôi không béo.

Tôi đang tưởng tượng tới cái bánh mì thứ ba thì Deborah cuối cùng

cũng đã trở lại xe. Cô ấy trượt vào ghế lái, đóng cửa lại, và chỉ ngồi đó,
nhìn chằm chằm về phía trước qua lớp kính chắn gió đã bị những giọt mưa
bắn tung toé. Và tôi biết đây chẳng phải điều tốt nhất mình có thể nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.