SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 98

mực đều đặn. Ông ta dừng lại nửa chừng để nhìn vào tập giấy, lật một vài
trang rồi đọc thứ gì đó trước khi quan sát ngôi nhà và lắc đầu.

"Anh ta có vẻ rất giỏi việc này", tôi nói với Deborah
"Anh ấy lẽ ra nên làm luôn việc đó thì hơn", cô ấy nói. Cô ấy lại cắn

một bên móng tay khác và tôi e rằng cô ấy sẽ sớm hết thứ để cắn.

Chutsky tiếp tục bước lên con đường dẫn vào nhà không ngừng ngó

xuống tập giấy của mình, dường như chẳng hề biết rằng ông ta đã gây ra
tình trạng thiếu móng tay trong xe phía sau. Nhìn ông ta rất tự nhiên và
không có vẻ gì vội vàng, rõ ràng là đã có rất nhiều kinh nghiệm lừa gạt hoặc
dối trá, tùy thuộc xem từ nào thì thích hợp hơn để mô tả những trò nghịch
ngợm bị xử phạt chính thức. Ông ta còn khiến Deb phải cắn móng tay và
gần như đâm vào xe tải bia. Có lẽ suy cho cùng, ông ta không có ảnh hưởng
tốt với cô ấy, mặc dù cũng khá tốt khi cô ấy có một mục tiêu khác ngoài
việc cau có và đấm tay độc ác. Tôi luôn sẵn sàng để người khác mang
những vết bầm trong một thời gian.

Chutsky dừng lại bên ngoài cánh cửa phía trước căn nhà và viết gì đó.

Sau đó, mặc dù tôi không nhìn thấy ông ta đã làm thế nào, ông ta đã mở
được khóa cửa trước và bước vào. Cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta.

"Chết tiệt", Deborah nói. "Phá cửa và đột nhập xâm phạm tài sản. Lần

tới, anh ta sẽ khiến em phải cướp một máy bay chở khách."

"Anh đã luôn luôn muốn tới Havana", tôi nói với vẻ giúp đỡ.
"Hai phút", cô ấy nói cộc lốc "Sau đó, em sẽ gọi hỗ trợ và đi theo anh

ta".

Từ khi tay cô ấy hướng tới bộ đàm, đúng một phút năm mươi chín

giây sau thì cánh cửa phía trước mở ra một lần nữa và Chutsky trở ra. Ông
ta dừng lại ở lối vào, viết một cái gì đó vào tập giấy rồi quay trở lại xe.

"Được rồi", ông ta nói khi trượt vào ghế trước. "Về thôi."
"Ngôi nhà không có ai à ?", Deborah hỏi.
"Rất sạch sẽ", ông ta nói. "Không có lấy một chiếc khăn hay một ít

xúp ở bất cứ đâu".

"Vậy, giờ sao ?", cô ấy hỏi khi bắt đầu vào số.
Ông ta lắc đầu. 'Trở lại kế hoạch A", ông ta nói.
"Kế hoạch A là cái quái gì ?", Deborah hỏi ông ta.
"Sự kiên nhẫn", ông ta nói.
Và do vậy, mặc cho có bữa ăn trưa thú vị và một chuyến mua sắm thật

sự sau đó, chúng tôi lại trở về với việc chờ đợi. Một tuần trôi qua theo cách
nhàm chán điển hình của bây giờ. Có vẻ như Trung sĩ Doakes sẽ không từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.