SÁT THỦ TOKYO - Trang 152

tôi luôn gọi vào số hộp thư thoại. Nếu ai đó đột nhập vào căn hộ của
tôi khi tôi đi vắng, tôi sẽ biết được.

Thật ra, chiếc điện thoại này có lẽ là thứ không cần thiết. Không

chỉ vì chưa từng có ai tự tiện xuất hiện trong cán hộ của tôi; mà còn vì
không một ai biết tôi thực sự sống ở đâu. Tôi trả tiền thuê một căn hộ
sáu chiếu

*

ở Ochanomizu, nhưng không bao giờ tới đó. Căn hộ ở

Sengoku được thuê bằng tên một pháp nhân không liên quan gì tới tôi.
Nếu anh làm nghề này, anh nên có thêm một hai nhân thân.

Tôi nhìn xuôi ngược con phố, lắng nghe những tiếng bíp bíp khi

cuộc gọi được truyền dẫn xuyên qua lòng Thái Bình Dương. Khi cuộc
gọi được kết nối thành công, tôi nhập mật mã của mình.

Mỗi lần làm việc này, ngoại trừ lúc tôi kiểm tra hệ thống một

cách định kì, tôi vẫn nghe thấy giọng một phụ nữ máy móc nói, “Bạn
không có cuộc gọi nào cả.” Hôm nay tôi cũng đang mong đợi điều
tương tự.

Nhưng thay vào đó lời nhắn lại là “Bạn có một cuộc gọi.”
Chó chết. Tôi sửng sốt đến nỗi không thể nhớ được phải ấn phím

nào để nghe được tin nhắn thoại, nhưng giọng nói máy móc đã nhắc
nhở tôi. Gần như nín thở, tôi nhấn phím 1.

Tôi nghe thấy một giọng đàn ông, nói tiếng Nhật. “Căn hộ nhỏ

nhỉ. Khó mà bất ngờ tóm hắn khi hắn bước vào.”

Một giọng đàn ông khác, cũng tiếng Nhật: “Hãy đợi ở đây, bên

mép genkan

*

. Khi hắn bước vào, ta sẽ dùng bình xịt bột cay.”

Tôi biết giọng nói đó, nhưng phải mất một phút mới xác định

được - tôi đã quen nghe nó nói tiếng Anh.

Benny.
“Nếu hắn không muốn nói chuyện thì sao?”
“Hãn sẽ nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.