SÁT THỦ TOKYO - Trang 186

tôi trên tạp chí Forbes. Ông ấy xưng danh và nói muốn giúp tôi. Như
một người tố giác điển hình.”

Midori quay sang tôi. “Đó là khoảng thời gian ông ấy được chẩn

đoán.”

“Xin lỗi, tôi không hiểu?” Bulfinch hỏi.
“Ung thư phổi. Ông ấy đã phát hiện ra là ông ấy chẳng còn sống

được bao lâu nữa,” Midori nói.

Bulfinch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. “Ra vậy. Tôi không biết điều đó.

Tôi rất tiếc.”

Midori khẽ gật đầu, tỏ ý đón nhận lời chia buồn của gã. “Làm ơn

nói tiếp đi ạ.”

“Trong tháng tiếp theo, tôi đã có vài cuộc gặp bí mật với cha cô,

ông ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều về nạn tham nhũng trong Bộ Xây
dựng và vai trò của nó như kẻ môi giới giữa Đảng Dân chủ Tự do và
yakuza. Những thông tin ấy đã cung cấp cho tôi sự hiểu biết vô giá về
bản chất và quy mô của nạn tham nhũng trong xã hội Nhật Bản.
Nhưng tôi cần bằng chứng xác thực.”

“Bằng chứng xác thực gì nữa?” Tôi hỏi. “Anh không thể chỉ đăng

nó lên báo và nói rằng nó được “một nguồn thâm niên trong Bộ Xây
dựng” cung cấp sao?”

“Bình thường thì tôi có thể làm vậy,” Bulfinch đáp. “Nhưng có

hai vấn đề. Thứ nhất, vị trí của Kawamura trong Bộ Xây dựng khiến
ông ta là người duy nhất được quyền biết và sử dụng thông tin mà ông
ta đang cung cấp cho tôi. Nếu đăng thông tin ấy lên báo thì coi như
chúng tôi đã tiết lộ rõ ràng người cung cấp tin cho chúng tôi là ai.”

“Còn vấn đề thứ hai?” Midori hỏi.
“Sự tác động,” Bulfinch trả lời. “Chúng tôi đã đăng nửa tá bài

báo vạch trần nạn tham nhũng mà Kawamura có liên quan. Báo chí
Nhật Bản cương quyết không chịu hưởng ứng. Tại sao? Bởi vì các
chính trị gia và quan chức chính phủ thông qua và giải thích các luật
có thể đem lại thành công hoặc hủy hoại các tập đoàn nội địa. Và các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.