SÁT THỦ TOKYO - Trang 184

công bố, Midori sẽ không còn là một mối đe dọa nữa, đúng không?”

“Những điều anh nói đều có lí.”
“Vậy thì có vẻ như chúng ta đều muốn một điều. Chúng ta muốn

những nội dung chứa trong cái đĩa được công bố.”

Gã đổi tư thế ngồi. “Tôi hiểu ý anh. Nhưng tôi sẽ không thấy

thoải mái khi nói về chuyện này trừ phi tôi gặp Midori.”

Tôi cân nhắc trong một thoáng. “Anh có mang theo di động

không?”

“Có.”
“Cho tôi xem nào.”
Gã thò tay vào túi áo khoác bên trái và rút ra một cái điện thoại

nắp gập nhỏ.

“Tốt lắm,” tôi nói. “Anh hãy cất nó vào túi trở lại.” Khi gã làm

vậy, tôi lấy ra một cây bút và một mảnh giấy nhỏ từ túi áo khoác của
tôi và bắt đầu viết các chỉ dẫn. Linh cảm mách bảo tôi rằng gã không
có máy nghe lén, nhưng linh cảm không phải lúc nào cũng đúng.

“Trừ phi tôi đề nghị anh, tôi không muốn anh đụng đến cái điện

thoại đó trong bất cứ trường hợp nào,” tờ giấy của tôi viết. “Chúng ta
sẽ rời nhà hàng cùng nhau. Khi chúng ta bước ra ngoài, hãy dừng lại
để tôi có thể lục soát vũ khí của anh. Sau đó, hãy đi về phía tôi chỉ. Sẽ
có lúc tôi cho anh biết tôi muốn anh đi thẳng, và sẽ có lúc tôi cho anh
biết chúng ta đang đi đâu. Nếu bây giờ anh có câu hỏi gì thì hãy viết
chúng ra. Nếu không, hãy đưa lại tờ giấy này cho tôi. Bắt đầu từ bây
giờ, anh không được nói một lời nào trừ phi tôi lên tiếng trước.”

Tôi đưa tờ giấy cho gã. Một tay gã nhận nó, tay kia vội đeo kính.

Khi đọc xong, gã đẩy nó ngang qua bàn cho tôi và gật đầu.

Tôi gấp tờ giấy lại và cất nó vào túi áo khoác, rồi đến cái bút. Sau

đó tôi đặt một tờ giấy bạc một nghìn yên lên mặt bàn để trả tiền cho
tách cà phê mà tôi đã uống và ra hiệu cho gã rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.