SÁT THỦ TOKYO - Trang 257

Vậy đấy. Tôi gỡ tai nghe và nhìn Harry. “Nó vẫn đang hoạt động

chứ?”

“Cho đến khi hết pin - khoảng ba tuần. Tôi sẽ giám sát nó.”
Tôi gật đầu, nhận ra rằng Harry gần như chắc chắn sẽ nghe thấy

những chuyện lật tẩy tôi từ căn phòng đó. Quỷ tha ma bắt, những lời
bình luận của Yamaoto đã đủ để buộc tội tôi rồi nếu anh thông minh
và có bối cảnh: việc nhắc đến “xuất phát điểm kì lạ” về sự gắn bó của
tôi với Midori, và sự trớ trêu của việc mất đi sự phục vụ của người
“giỏi nhất” trong chuyện giết người bằng những nguyên nhân tự
nhiên.

“Tôi không nghĩ Midori nên nghe cuộn băng đó,” tôi nói. Cô ấy

đã biết đủ rồi. Tôi không muốn... làm cô ấy tổn thương thêm nữa.”

Harry gật đầu và nói, “Tôi hiểu.”
Đột nhiên, tôi biết rằng cậu ta đã biết.
“Quả là tốt khi tôi có thể tin tưởng cậu,” tôi nói. “Cảm ơn cậu.”
Cậu ta lắc đầu. “Kochira koso

*

,” cậu ta nói.

Chuông cửa reo. Harry nhấn nút hệ thống điện thoại gọi cửa, và

Midori nói, “Tôi đây.”

Harry nhấn nút mở cổng, và chúng tôi vào vị trí của mình, lần

này với tôi ở cửa và Harry ở cửa sổ. Một phút sau tôi thấy Midori đi
trên hành lang với một cái hộp các tông hình chữ nhật kẹp trong tay.
Cô ấy nhoẻn cười khi thấy tôi và vội vã chạy tới, bước vào trong
genkan rồi ôm chầm lấy tồi.

“Mỗi lần gặp anh là em lại thấy anh thê thảm hơn,” cô ấy nói, lùi

lại sau một thoáng và đặt cái hộp xuống sàn. Đúng vậy: mặt tôi vẫn
lấm lem đất cát từ cú ngã xuống đường ray tàu điện ngầm, và tôi biết
trông tôi chẳng còn chút sức lực.

“Cảm giác của anh cũng tệ hơn nữa,” tôi nói, nhưng mỉm cười để

cô ấy biết rằng cô ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.