“Tôi có thể làm được nếu đây là một bản nhạc bình thường.
Nhưng bản nhạc này thật kì lạ. Tôi cần chơi thử vài lần trước đã. Cậu
có thể ngắt kết nối giữa bàn phím của đàn với máy tính không?”
“Được.” Cậu ta rê và nhấp chuột. “Chị thử đi. Hãy nói với tôi khi
nào chị sẵn sàng.”
Midori nhìn vào màn hình một lúc, đầu giữ thẳng và bất động,
những ngón tay nhẹ nhàng chuyển động như sóng gợn trong không
trung, suy ngẫm về những âm thanh mà cô ấy có thể nghe thấy trong
đầu. Rồi cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên bàn phím, và lần đầu tiên chúng
tôi nghe thấy giai điệu kì quái của cái thông tin đã khiến Kawamura bỏ
mạng cất lên.
Tôi lắng nghe một cách khó chịu trong khi Midori chơi. Sau một
vài phút, cô ấy nói với Harry, “Được rồi, tôi đã sẵn sàng. Cậu kết nối
lại đi.”
Harry điều khiển con chuột. “Xong rồi. Chị hãy đàn cho máy tính
nghe đi.”
Một lần nữa, những ngón tay Midori lại lướt trên các phím đàn,
và căn phòng ngập tràn khúc nhạc cầu siêu kì lạ này. Khi đã chơi hết
bảng tổng phổ, cô ấy ngừng lại và nhìn Harry, lông mày nhướng lên
nghi vấn.
“Nó đã có dữ liệu,” cậu ta nói. “Hãy xem nó có thể làm gì với dữ
liệu này.”
Chúng tôi dõi lên màn hình, chờ đợi kết quả, không ai nói một
câu gì.
Sau khoảng nửa phút, một chuỗi nốt nhạc quái gở, kì lạ phát ra từ
loa máy tính, bản sao không hoàn hảo của những gì tôi đã nghe Midori
chơi lúc nãy.
“Nó đang phân tích các âm thanh,” Harry nói. “Nó đang cố tìm ra
khuôn mẫu cơ bản nhất.”
Chúng tôi lặng lẽ đợi trong vài phút. Cuối cùng Harry nói, “Tôi
chẳng thấy tiến triển gì cả. Có thể máy tính của tôi không có năng lực