SÁT THỦ TOKYO - Trang 266

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. “Ei, hisashiburi desu ne

*

.”

Rồi anh ta chuyển sang tiếng Anh - một tín hiệu tốt, bởi vì như thế có
nghĩa là anh ta không muốn những người xung quanh hiểu được. “Cậu
có biết là Keisatsucho đã phát hiện hai thi thể ở Sengoku không? Một
trong hai người đang mang theo một cây gậy trúc. Nó có dấu vân tay
của cậu. Đôi lúc tôi vẫn thường tự hỏi liệu cậu có còn ở Tokyo
không?”

Chết tiệt, tôi nghĩ, hẳn là mình đã chạm vào cây gậy trúc vào một

lúc nào đó mà không nhận ra. Các dấu vân tay của tôi được lưu lại
trong hồ sơ từ hồi tôi quay lại Nhật Bản sau chiến tranh - trên danh
nghĩa, tôi là một người nước ngoài, và tất cả những người nước ngoài
ở Nhật đều bị lấy dấu vân tay.

“Chúng tôi đã cố gắng tìm cậu,” anh ta tiếp tục, “nhưng dường

như cậu đã biến mất. Vì vậy tôi nghĩ tôi hiểu tại sao hôm nay cậu lại
gọi điện cho tôi, nhưng tôi chẳng thể làm được gì cho cậu đâu. Điều
tốt nhất cậu có thể làm bây giờ là đến Keisatsucho. Nếu cậu tới đây,
cậu biết là tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp cậu. Càng chạy
trốn, cậu sẽ càng chứng tỏ là mình có tội đấy.”

“Đó là lí do tôi gọi điện cho anh, Tatsu. Tôi có một thông tin

muốn chuyển cho anh.”

“Để đổi lấy cái gì?”
“Để anh làm một điều gì đó về nó. Nghe tôi nói này, Tatsu. Tôi

làm việc này không phải vì tôi. Nếu anh hành động dựa trên thông tin
mà tôi có được, tôi sẽ nộp mình ngay sau đó. Tôi sẽ không còn gì để
sợ cả.”

“Ở đâu và khi nào?” Anh ta hỏi.
“Chỉ có mình chúng ta trên đường dây này thôi chứ?” Tôi hỏi.
“Ý cậu là đường dây này có thể bị nghe trộm à?” Anh ta hỏi, và

tôi nhận ra sự mỉa mai cố ý quen thuộc trong giọng điệu anh ta. Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.