chứng.”
“Chuyện đó sẽ mất bao lâu?”
“Bao lâu ư? Quỷ thần ơi, các bài báo đã được viết sẵn. Tất cả
những gì tôi cần là bằng chứng.”
Tôi cân nhắc. “Để tôi nói cho anh hay đôi điều về cái đĩa,” tôi
nói, và giải thích về sự mã hóa.
“Không sao,” gã nói khi tôi đã giải thích xong. “Forbes có quan
. Họ sẽ giúp chúng tôi. Ngay khi nó được
bẻ mã, chúng tôi sẽ công bố thông tin chứa trong nó.”
“Anh biết là ngày nào chiếc đĩa chưa được công bố thì ngày đó
tính mạng của Midori vẫn bị đe dọa chứ.”
“Đó có phải là lí do anh đưa nó cho tôi không? Những kẻ muốn
nó sẽ trả tiền cho anh để lấy lại nó. Khá nhiều tiền, anh biết đấy.”
“Tôi muốn anh hiếu một điều,” tôi nói. “Nếu anh không thể công
bố nội dung chứa trong cái đĩa, sự thất bại của anh có thể khiến Midori
mất mạng. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ tìm anh, và giết anh.”
“Tôi tin anh.”
Tôi nhìn gã thêm một lúc nữa, rồi thò tay vào trong túi áo ngực
và lấy cái đĩa ra. Tôi đưa nó cho gã và quay trở lại nhà ga.
Tôi thực hiện một LPT tới Shinbashi, vừa đi vừa nghĩ về Tatsu.
Tôi biết, trước khi những nội dung của cái đĩa được công bố, không
chỉ Midori gặp nguy hiểm; mà còn cả Tatsu nữa. Và mặc dù Tatsu
không phải là một mục tiêu dễ xử lí, nhưng anh ta cũng không phải là
người mình đồng da sắt. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta, nhưng
chúng tôi đã từng giúp đỡ nhau. Chí ít thì, tôi nợ anh ta một lời cảnh
báo.
Tôi gọi điện đến Keisatsucho từ một máy điện thoại công cộng ở
ga Shinbashi. “Anh có biết tôi là ai không?” Tôi hỏi bằng tiếng Anh
sau khi họ chuyển máy cho anh ta.