SÁT THỦ TOKYO - Trang 305

kinh của tôi vẫn bị rối loạn từ cú điện giật lúc nãy, và tôi cảm thấy nôn
nao trong dạ.

Tôi cảm thấy chiếc xe chạy chậm lại và rẽ phải, nghe thấy tiếng

sỏi lạo xạo bên dưới lốp bánh xe. Chúng tôi dừng lại. Những cánh cửa
mở ra, và một đôi tay nắm lấy hai cổ chân và lôi tôi ra khỏi xe. Đầu tôi
va vào cạnh dưới của cánh cửa trên đường ra ngoài và tôi nổ đom đóm
mắt.

Chúng lôi tôi dậy và đẩy tôi về phía trước. Tôi nghe tiếng những

bước chân xung quanh và biết rằng mình đang bị bao vây. Rồi chúng
đẩy tôi lên một cầu thang ngắn. Tôi nghe tiếng cửa mở, rồi đóng lại
với tiếng va đập của nhôm rỗng. Tôi bị ấn vào một cái ghế và chiếc
mũ trùm đầu được lột ra.

Tôi đang ở bên trong một cái rơ moóc. Ánh sáng lờ mờ lọt vào

qua một ô cửa sổ trượt duy nhất. Một bóng người đang ngồi quay lưng
về phía nó.

“Chào, John. Rất vui khi gặp anh.” Đó là Holtzer, dĩ nhiên.
“Mẹ kiếp,” tôi nói, cố ý bộc lộ vẻ thất bại và chán nản. Không

quá gay gắt, trong hoàn cảnh này. “Làm thế nào mày tóm được tao?”

“Tôi biết anh sẽ nghe về chuyện của Bulfinch, và anh sẽ tìm cách

giành lại cái đĩa. Tôi biết anh có những nguồn thông tin, và anh có thể
lần theo dấu vết của tôi. Để đề phòng, chúng tôi đã dựng lên các chốt
kiểm tra xung quanh những khu vực mà anh có khả năng xuất hiện
gần căn cứ quân sự. Anh đã bước thẳng vào một trong số chúng.”

“Mẹ kiếp,” tôi lặp lại, lần này là xuất phát từ cảm xúc thật.
“Đừng tự trách mình. Anh đã suýt thực hiện được kế hoạch.

Nhưng đáng ra anh phải biết là anh sẽ không thể thành công, John ạ.
Anh luôn như vậy mà, mỗi khi đối đầu với tôi.”

“Đúng vậy,” tôi nói, cố gắng tính toán xem tôi sẽ thoát khỏi

chuyện này bằng cách nào. Nếu không có còng tay, tôi có thể xử lí
Holtzer và hai gã ở cửa, mặc dù tôi không biết có còn ai ở bên ngoài
không. Có còng tay, tôi sẽ chẳng làm được gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.