SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 207

là mua được chứ gì. Nghĩ sao đi nữa thì làm thế chẳng đơn giản hơn à? Đâu
đến nỗi phải tập-kích tiệm bánh mì?"

"Thì bởi có muốn làm việc đâu". Tôi đáp. "Gì chứ điều đó thì rõ ràng

lắm."

"Vậy chứ, bây giờ làm việc đàng hoàng thế nầy kia mà". Vợ tôi nói.

Tôi gật đầu, hớp một ngụm bia, rồi đưa cườm tay lên dụi mắt. Mấy lon

bia đã làm tôi hơi buồn ngủ. Như nước bùn nhờ-nhờ đục len lỏi vào trong ý
thức, tranh giành với cơn đói.

"Thời đại thay đổi thì không khí thay đổi, mà suy nghĩ của con người

cũng thay đổi". Tôi nói. "Mà thôi, mình đi ngủ đi em. Ngày mai lại phải dậy
sớm."

"Em chẳng buồn ngủ. Mà muốn nghe chuyện tập-kích tiệm bánh mì

kia."

"Chuyện chẳng hay ho gì đâu. Ít nhất thì cũng chẳng hay ho đến như em

nghĩ. Mà cũng chẳng có đấm đá xôm trò gì cả đâu."

"Thế rồi tập-kích tiệm bánh mì có thành công không chứ?" Nàng hỏi.

Tôi đành chịu thua, lại mở một lon bia mới. Tính nàng hễ bắt đầu nghe

chuyện gì là phải nghe đến kỳ hết mới thôi.

"Nói là thành công cũng đúng, mà nói là không thành công cũng không

sai". Tôi đáp. "Kết cuộc, bọn anh đã có được bánh mì như ý muốn, nhưng
tập-kích thì thất bại. Bởi vì, bọn anh chưa kịp tập-kích thì ông chủ tiệm đã
cho bọn anh rồi."

"Cho không hả anh?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.