SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 208

"Cũng không phải là cho không. Chỗ ấy có hơi phức tạp đấy". Tôi lắc

đầu, nói. "Ông chủ tiệm ấy là người mê nhạc cổ điển, đúng lúc ấy trong
tiệm đang chơi đĩa khai tấu khúc 2 của Wagner. Ông ấy bảo bọn anh là nếu
chịu ngồi yên mà nghe từ đầu đến cuối đĩa nhạc ấy xong thì bánh mì trong
tiệm, muốn lấy đi bao nhiêu cũng được. Bọn anh bàn bạc với nhau rồi đi
đến kết luận là: gì chứ âm nhạc thì ngồi nghe cũng chả sao. Nghĩ cho cùng
thì cũng không phải làm việc gì, mà cũng chẳng phải gây thương tích gì cho
ai. Thế là bọn anh nhét dao phay, dao nhỏ vào lại trong bao-hàng-hải, rồi
ngồi lên ghế mà cùng với ông chủ tiệm nghe các khai tấu khúc của những
nhạc kịch Tannhauser 3 và The Flying Dutchman 4"

"Rồi các anh lấy được bánh chứ?"

"Ừ, bọn anh lấy gần hết bánh mì trong tiệm, tống vào bao mang đi, bốn

năm ngày sau mới ăn hết chỗ bánh ấy". Tôi nói, hớp một ngụm bia.

Cơn buồn ngủ, như những đợt sóng thầm lặng phát sinh từ cơn động đất

dưới đáy biển, lay nhẹ khoang thuyền của tôi.

"Tất nhiên là đã đạt được mục đích định trước. Nhưng nghĩ thế nào đi

nữa thì cũng không thể gọi là một thứ tội-phạm được. Đấy chỉ là một sự
trao đổi: bọn anh chịu nghe Wagner, và đổi lại, đã nhận được bánh mì. Trên
mặt luật pháp thì chỉ là một cuộc trao đổi hàng hoá dịch vụ thôi."

"Nhưng mà, nghe Wagner có phải là làm việc đâu?" Vợ tôi nói.

"Đúng đấy. Nếu lúc ấy, ông chủ tiệm bánh mì đòi bọn anh phải rửa bát

hay lau cửa kính, hẳn là bọn anh đã nhất quyết cự tuyệt và cưỡng đoạt bánh
mì rồi. Bởi thế bọn anh rất là bối rối. Chuyện nghe nhạc Wagner ấy tất
nhiên là có đứa nào dự tưởng được đâu. Vì thế mà chuyện tập-kích tiệm
bánh mì không hiểu là thành công hay thất bại nầy vẫn còn ám ảnh bọn anh
như một lời nguyền. Bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ bọn anh phải từ chối đề nghị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.