SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 205

hai lon, còn tôi uống cả bốn lon còn lại. Trong lúc tôi uống bia, nàng như
con sóc tháng Mười Một, tẩn mẩn bươi móc cùng khắp các ngăn tủ bếp,
cuối cùng lôi ra được đâu bốn miếng bánh bơ khô còn sót lại trong một đáy
bao. Mấy miếng bánh nầy còn thừa sau khi được dùng để làm bánh ngọt
đông lạnh, nay đã mềm xèo vì ẩm, thế mà cũng được chia hai, nhấm nháp
một cách trân trọng.

Nhưng đáng tiếc, trong hai cái bụng đang trống rỗng như bán đảo Sinai

hoang liêu nhìn từ trên không xuống, cả bia lẫn bánh khô chẳng ghi lại
được dấu vết gì, mà đã nhập chung vào cảnh hoang tàn ấy, thoáng qua rồi
biến mất bên ngoài cửa sổ.

Chẳng có gì để làm hơn là đọc những hàng chữ in ngoài mấy lon bia,

thỉnh thoảng nhìn lên đồng hồ, nhìn cánh cửa tủ lạnh, đọc lướt qua mấy
trang báo chiều hôm qua, hay tẩn mẩn lấy tấm bưu ảnh dồn những vụn bánh
rơi rớt trên mặt bàn ăn. Thời gian nặng nề tăm tối như cục chì bị mắc nghẹn
trong bụng cá.

"Em bị đói đến mức như thế nầy là lần đầu". Nàng nói. "Không biết có

liên quan gì đến chuyện mình mới lấy nhau không nhỉ?"

Tôi nói chẳng biết nữa. Có thể có liên quan mà cũng có thể không.

Trong lúc vợ lục đục mò mẫm khắp trong bếp, cố tìm thêm chút gì ăn

được, tôi lại nhoài người ra ngoài mạn thuyền, nhìn xuống đỉnh núi lửa dưới
đáy biển. Màu nước biển trong suốt bao quanh thuyền làm tôi cảm thấy vô
cùng bất an. Đáy dạ dày tôi như đã mở bung ra một khoảng trống toang
hoác, một khoảng trống rỗng, không có đầu vào mà cũng chẳng có đầu ra.
Cảm giác kỳ dị trống không trong cơ thể, cảm giác tồn tại của hư không ấy
có phần nào tương tự như cảm giác tê liệt vì hoảng sợ khi đang đứng cheo
leo trên đỉnh một ngọn tháp cao tít. Tôi phát hiện ra rằng cơn đói có điểm
giống với chứng sợ nơi cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.