SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 204

"Hay là mình lấy xe đi tìm quán ăn mở suốt đêm xem sao". Tôi nói. "Ra

quốc lộ thế nào cũng có vài quán ấy."

Nhưng vợ tôi phủ quyết ngay, bảo là không thích đi ăn ngoài vào giờ ấy.

"Quá nửa đêm rồi mà còn đi ăn ngoài thì không ổn tí nào". Nàng bảo.

Về mặt ấy thì nàng rất là nệ cổ.

"Ừm, có lẽ thế thật". Tôi nói, sau một nhịp thở.

Có lẽ lắm cặp tân hôn khác cũng thế, ý kiến (hay chủ thuyết) như thế

của vợ tôi nghe như là lời khải-thị trong tai tôi. Nghe vợ tôi phán như thế
xong, tôi cảm thấy cơn đói đang làm khổ mình ấy là một thứ bệnh đói đặc
thù không được chữa trị một cách tùy tiện bằng các quán ăn mở suốt đêm
dọc theo quốc lộ.

Bệnh đói đặc thù ấy là thứ gì? Tôi có thể trình bày nó bằng hình ảnh như

thế nầy: 1. tôi đang ở trong một chiếc thuyền trôi nổi trên mặt biển yên tĩnh,
2. nhìn xuống nước thì thấy có đỉnh nhọn của ngọn núi lửa ở đáy biển, 3.
mặt nước có vẻ không xa đỉnh núi lửa bao nhiêu, tuy cự ly chính xác thì
không rõ, 4. bởi lẽ nước biển trong suốt thái quá đến độ không thể có cảm
giác khoảng cách chính xác được.

Đại khái là hình ảnh như thế đã hiện lên trong trí tôi trong khoảng hai

hay ba giây từ lúc nghe vợ tôi nói không muốn đi thứ quán ăn mở suốt đêm,
cho đến khi tôi trả lời: Ừm, có lẽ thế thật. Dĩ nhiên không phải là Sigmund
Freud nên tôi không thể phân tích đích xác được hình ảnh ấy có ý nghĩa gì,
chỉ lý giải được rằng đấy là loại hình ảnh có tính cách khải-thị. Chính vì lý
giải được như thế mà, cho dù cơn đói đang hoành hành mãnh liệt đến kỳ dị
thế nữa, tôi cũng đã đồng ý gần như tự động cái chủ thuyết (hay tuyên
ngôn) của nàng rằng: vì đói mà đi ăn ngoài vào lúc nửa đêm là không ổn.

Chẳng làm sao hơn, hai đứa đành mở bia ra uống vậy. Bởi vì lúc ấy,

uống bia còn hơn là ăn hành rất nhiều. Nàng không thích bia mấy nên uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.