SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 211

anh không cho là dị thường sao? Chắc chắn là lời nguyền trên anh đã lôi cả
em vào đấy rồi."

Tôi gật đầu, xoá vòng đeo tay bằng mảnh nhôm, cho chúng vào lại trong

đĩa gạt-tàn-thuốc. Chẳng hiểu điều vợ tôi nói có phải là sự thật không, chỉ
cảm thấy có lẽ là như thế thật.

Cơn đói tạm thời phiêu du khỏi ý thức một lúc, nay đã trở lại, còn mãnh

liệt hơn nữa, đến nỗi ngay giữa bộ não nghe đau kinh khủng. Những quặn
thắt ở dạ dày truyền theo dây truyền-động lên đến trung tâm não bộ, ảnh
hưởng đến toàn thể thân mình.

Tôi lại nhìn xuống ngọn núi lửa ở đáy biển. Nước biển trông lại càng

trong suốt hơn trước bội phần, đến nếu không chú ý nhìn thật kỹ thì tưởng
như không có nước biển ở đấy. Cảm thấy như chiếc thuyền treo lơ lửng
trong khoảng không, chẳng có gì nâng đỡ lên cả. Từng viên sỏi dưới đáy
biển trông rõ mồn một như đang cầm trên tay mình.

"Mới nửa tháng sống chung với anh, mà quả thật em đã cảm nhận được

có lời nguyền gì đấy lởn vởn bên mình". Nàng nói, mắt vẫn nhìn tôi đăm
đăm, hai bàn tay đan ngón nhau trên mặt bàn. "Tất nhiên là cho đến khi anh
nói là lời nguyền, em đã không rõ lắm, nhưng bây giờ thì hiểu rõ ràng, anh
đang bị ám ảnh bởi lời nguyền ấy đấy."

"Em cảm thấy lời nguyền ấy như thế nào?" Tôi hỏi.

"Cứ như là tấm màn cửa sổ lâu năm không giặt, bụi bậm bám đầy, treo

lòng thòng từ trần nhà xuống đất ấy."

"Thế thì không phải là lời nguyền, mà có vẻ là chính anh đấy." Tôi cười,

nói đùa.

Nhưng nàng chẳng cười tí nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.