SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 213

Tuy nhiên, dù đã trang bị đến mức có thể nói là toàn bích như thế, chúng

tôi vẫn không tìm ra một tiệm bánh mì nào mở cửa suốt đêm cả. Tôi đã cho
xe chạy khắp các đường đêm vắng vẻ, từ Yoyogi đến Shinjuku, rồi Yotsuya,
Akasaka, Aoyama, Hiroo, Roppongi, Daikanyama, đến tận Shibuya. Khuya
Tokyo thấy có đủ loại người và tiệm buôn, nhưng tiệm bánh mì thì không
thấy. Người ta không nướng bánh mì lúc đêm khuya.

Dọc đường đã hai lần gặp xe cảnh sát đi tuần. Một chiếc thu mình lặng

im bên lề đường, chiếc kia thì tốc độ tương đối chậm rãi, từ phía sau vượt
lên khỏi xe tôi. Hai lần ấy, tôi toát mồ hôi rịn ra nơi nách áo, nhưng vợ tôi
thì chẳng buồn để ý gì, chỉ chuyên tâm ngóng tìm hình tích một tiệm bánh
mì nào còn mở cửa. Mỗi lần nàng xoay người qua lại là mấy viên đạn súng
săn trong túi lại sột soạt kêu như vỏ lúa khô chạm nhau.

"Thôi, bỏ cuộc cho rồi". Tôi nói. "Khuya khoắt thế nầy, tiệm bánh mì

không mở cửa đâu. Chuyện thế nầy thì phải điều nghiên từ trước mới được
chứ..."

"Ngừng lại." Đột nhiên nàng ra lệnh.

Tôi vội vàng đạp thắng xe.

"Chọn chỗ nầy vậy." Nàng từ tốn bảo nhỏ.

Tôi vẫn nắm tay lái, đưa mắt nhìn quanh xem có hình dáng nào ra vẻ là

tiệm bánh mì không nhưng chẳng thấy đâu cả. Hàng quán hai bên đường tất
cả đều im lìm đóng kín các cánh cửa màu đen. Bảng hiệu của tiệm làm tóc
trông như con mắt giả bị vặn vẹo, thả nổi ánh sáng lạnh lẽo lên trên màn
đêm. Chỉ có ở khoảng 200 thước phía trước còn thấy được bảng hiệu một
tiệm McDonald.

"Có tiệm bánh mì nào ở đây đâu em?" Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.