SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 215

"Nhưng mà..."

"Bánh kẹp thịt bằm hamburger bao nhiêu cái thì đủ?" Nàng hỏi. "Ba

mươi cái chắc là đủ chứ gì?"

"Có lẽ." Tôi nói. Rồi thở dài, nhận lấy khẩu súng, giở mền ra một tí.

Khẩu súng nặng như một bao cát, đen thui như đêm tối.

"Có thật cần phải làm chuyện nầy không em?" Tôi nói, nửa như hỏi vợ

tôi, mà nửa như hỏi chính mình.

"Tất nhiên." Nàng đáp.

*

"Chào mừng quý khách đến McDonald." Cô gái đội mũ McDonald đứng

ở quầy nói với tôi, miệng nở nụ cười McDonald. Tôi cứ tưởng là các cô nhỏ
không làm việc đêm ở các quán McDonald, nên khi thấy cô nầy, đầu óc có
hơi choáng váng một chút, nhưng cũng tỉnh trí ngay, vội tròng lên đầu cái
mũ trượt tuyết.

Cô gái đứng ở quầy đột nhiên thấy hai người đội mũ trượt tuyết che cả

mặt, đứng sững nhìn chúng tôi. Phải đối ứng ra sao trong tình huống như
thế thì chắc là không có ghi trong Cẩm nang Tiếp khách của McDonald. Cô
ta định nói tiếp câu "Chào mừng..." nhưng miệng cứng lại không thốt được
thành lời. Dù thế, nụ cười nghề nghiệp vẫn hiện ra ở khoé môi, nửa chừng
như mảnh trăng mồng ba về sáng.

Tôi định mở mền cho lộ cây súng ra, rồi nhanh chân chạy lại chỗ khách

ngồi, càng nhanh càng tốt, thế nhưng trong quán chỉ có mỗi một cặp khách,
có vẻ là học trò, mà lại đang gục mặt xuống bàn bằng nhựa, ngủ say sưa.
Trên mặt bàn, hai mái đầu bên cạnh hai cốc nước dâu xóc Strawberry Shake
sắp hàng tề chỉnh cứ như là hình mẫu để vẽ tranh tiền-vệ. Hai người khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.