SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 217

bao lâu nay tôi chưa làm được lần nào.

"Làm 30 cái Big Mac, gói mang đi." Vợ tôi lại ra lệnh.

"Xin cứ lấy tiền đi rồi đến quán khác mà mua, hộ tôi đi." Quán trưởng

năn nỉ. "Sổ sách sẽ rất là phiền phức cho tôi. Bởi vì..."

Tôi lại phải bảo anh ta:

"Làm đúng theo lệnh ấy thì tốt hơn."

Ba người theo nhau vào trong bếp, bắt đầu làm 30 cái Big Mac. Cậu học

trò làm thêm thì chiên thịt bằm, quán trưởng kẹp thịt nướng vào bánh, xong
cô gái gói bánh vào bao giấy màu trắng. Chẳng ai nói một lời nào. Tôi dựa
người vào cái tủ lạnh to tướng, gác mũi súng lên tấm sắt nướng thịt. Từ
những khuôn thịt bằm màu nâu điểm vân mỡ trắng tròn, sắp hàng trên tấm
sắt, vang lên tiếng xì xèo. Mùi thơm ngọt ngào của thịt nướng, như từng
đám côn trùng vi ti mắt không thấy được, chui tọt vào các lỗ chân lông trên
toàn thân tôi, luồn theo máu mà bò đi khắp người tôi. Và cuối cùng tập kết
ở khoảng trống rỗng do cơn đói tạo ra ở ngay giữa thân thể tôi, bám chặt
vào bức vách màu thịt hồng của khoảng trống ấy.

Nhìn những chiếc bánh kẹp thịt bằm được bao vào giấy trắng, xếp chồng

lên nhau, tôi chỉ muốn vồ lấy một hai cái mà nhai ngấu nghiến, nhưng làm
thế có thích hợp với mục đích, ý nghĩa của tụi tôi không thì tôi không đoan
chắc được, nên đành bóp bụng mà chờ từng chiếc, từng chiếc bánh kẹp thịt
bằm chiên lên và sắp xếp cho đủ 30 chiếc. Trong bếp nóng hầm hập, dưới
lớp mũ trượt tuyết bao mặt, mồ hôi tôi chảy ràn rụa.

Ba người vừa chiên thịt, gói bánh, vừa lấm lét nhìn mũi súng. Tôi thỉnh

thoảng lại đưa ngón tay út của bàn tay trái lên gãi tai. Tôi hay bị ngứa tai
khi bối rối. Những lúc ngón tay tôi thọc vào lỗ tai qua lớp len mũ trượt
tuyết, nòng súng lại động đậy khiến họ lo lắng. Súng không thể nổ bất ngờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.