SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 216

đang say ngủ như chết nên có để mặc họ cũng không trở ngại gì cho công
chuyện của chúng tôi. Tôi hướng mũi súng vào trong quầy.

Nhân viên trong quán có tất cả là ba người. Cô đứng ở quầy, một người

đàn ông cỡ nửa sau của tuổi 20, khuôn mặt thiếu máu hình trứng, có vẻ là
quán trưởng, và một tay học trò làm thêm, mặt không lộ vẻ gì rõ ràng, như
một cái bóng trong bếp. Ba người gom lại trước máy thu tiền, nhìn mũi
súng trên tay tôi với mắt nhìn của du khách đang ngắm cái giếng Inca.
Chẳng ai la hét gì, mà cũng chẳng ai nhào đến giành giật gì. Cây súng nặng
quá nên ngón tay vẫn hờm sẵn cò súng, tôi gác nòng súng lên máy thu tiền.

"Tiền thì cứ lấy đi." Quán trưởng nói với giọng khàn khàn. "Hồi 11 giờ

đã gom đi rồi nên bây giờ cũng không còn bao nhiêu, nhưng xin cứ lấy cả
đi. Có bảo hiểm nên chẳng sao cả."

""Đóng cửa trước xuống, tắt đèn trên bảng hiệu đi." Vợ tôi ra lệnh.

"Khoan đã". Quán trưởng nói. "Làm thế phiền lắm. Đóng cửa quán thình

lình thế thì là trách nhiệm của tôi..."

Vợ tôi dằn từng tiếng, lặp lại mệnh lệnh ấy. Thấy quán trưởng ngần ngừ,

tôi bảo:

"Làm đúng theo lệnh ấy thì tốt hơn."

Quán trưởng nhìn mũi súng đang gác lên máy thu tiền, nhìn mặt nạ của

vợ tôi, như cân nhắc gì đấy một lúc, sau cùng chịu thua, đành tắt đèn bảng
hiệu, và bấm nút đóng cửa trước xuống. Tôi cảnh giác rằng anh ta có thể lợi
dụng lúc chộn rộn để bấm nút báo động khẩn cấp, nhưng có vẻ hệ thống
báo động ấy không được gắn ở các quán McDonald trong vùng nầy. Có lẽ
chẳng ai nghĩ quán bán bánh kẹp thịt bằm mà lại có ngày bị tập-kích.

Cửa kéo phía trước đóng xuống nghe ồn như lấy chày đánh vào thùng

thiếc thế mà cặp khách vẫn tiếp tục ngủ mê man. Ngủ say được đến thế thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.