SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 218

được, vì tôi đã khoá an toàn, nhưng họ không biết thế, và tôi cũng không
thấy cần phải cho họ biết.

Vợ tôi vừa trông chừng cặp khách đang ngủ say, vừa nhẩm đếm số bánh.

Nàng cẩn thận đặt những cái bánh đã làm xong vào hai túi lớn bằng giấy có
quai xách. Lúc nầy một túi đã đầy 15 cái bánh.

"Tại sao phải làm thế?" Cô gái hỏi tôi. "Sao không lấy tiền quách đi rồi

mua thứ gì như ý muốn? Ăn đến ba chục cái Big Mac để làm gì chứ?"

Tôi chỉ biết lắc đầu. Vợ tôi giải thích: "Xin lỗi nhé. Chẳng có tiệm bánh

mì nào mở cửa giờ nầy, chứ nếu có thì tụi nầy đã tập kích tiệm bánh mì rồi."

Tôi hoàn toàn không nghĩ là lời giải thích ấy giúp được chút nào cho

việc lý giải trạng huống hiện tại. Nhưng họ không hỏi thêm điều gì, chỉ âm
thầm nướng thịt, kẹp vào bánh, gói bánh vào bao giấy. Sau khi cả hai túi
xách đã có đủ 30 cái bánh, vợ tôi bảo cô ta rót cho hai ly Cola lớn, và trả
tiền hai ly ấy.

"Tụi nầy chỉ cướp bánh thôi, chứ không gì khác." Nàng bảo. Cô gái

phản ứng với một động tác phức tạp, nửa như gật đầu, nửa như lắc đầu. Có
lẽ cô định làm cả hai cùng lúc. Tôi nghĩ là tôi có thể hiểu được tâm tình ấy.

Vợ tôi lấy trong túi áo ra một cuộn dây sợi nhỏ dùng để cột bao hàng -

nàng lúc nào cũng chuẩn bị kỹ lưỡng - trói cả ba người vào cây cột, khéo
léo quen thuộc như là đang đơm khuy vào áo. Có vẻ họ đã hiểu là có nói gì
cũng vô ích thôi, nên im lìm để mặc vợ tôi muốn làm gì thì làm. Nàng hỏi
có đau vì dây buộc chặt quá không, hay có ai muốn đi vệ sinh không, nhưng
chẳng ai nói gì. Tôi phủ mền lên khẩu súng, vợ tôi xách hai túi bánh có
nhãn hiệu McDonald, giở cửa trước lên chui ra khỏi tiệm. Cặp khách vẫn
còn gục ngủ say sưa trên bàn như một cặp cá biển khơi. Không biết phải
làm gì mới đánh thức họ dậy từ giấc ngủ say đến thế được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.