SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 214

Nhưng vợ tôi vẫn im lìm, mở ngăn đựng bao tay trong xe, lôi ra cuộn

băng-dán bằng vải rồi mở cửa, bước ra khỏi xe. Tôi cũng mở cửa bước ra
theo. Nàng ngồi xuống, chồm hỗm trước mũi xe, xé băng-dán theo từng độ
dài thích nghi, dán lên bảng số để khỏi nhận ra số xe. Xong bước ra phía
sau xe, dán lên bảng số phía sau. Trông có vẻ quen tay làm sao. Tôi đứng
yên, lơ đãng ngắm nàng làm việc.

"Em định làm cái quán McDonald ấy đấy". Nàng nói. Cách nói thản

nhiên, nghe cứ như là cho biết tối nay ăn món gì vậy.

"McDonald có phải là tiệm bánh mì đâu." Tôi bàn.

"Thì cũng giống như tiệm bánh mì thôi". Nàng nói, xong vào lại trong

xe. "Có lúc cũng phải thoả hiệp chứ. Dù sao, cứ đưa xe đến trước
McDonald cho em."

Tôi đành chịu thua, lái xe thêm 200 thước nữa, vào đậu trong bãi đậu xe

của McDonald. Trong bãi, chỉ có mỗi một chiếc Bluebird màu đỏ bóng
loáng. Vợ tôi ôm cây súng săn quấn trong mền đưa cho tôi.

"Thứ nầy anh chưa lần nào bắn cả, mà cũng không muốn bắn đâu." Tôi

kháng nghị.

"Đâu cần phải bắn ai. Chỉ cần nắm trên tay là được rồi. Chả ai kháng cự

gì đâu". Vợ tôi bảo. "Đây nhé, anh cứ làm đúng theo lời em: trước hết,
mình đường đường đi vào quán. Khi nhân viên nói Chào mừng quý khách
đến McDonald là tín hiệu đấy, thì đội ngay mũ trượt tuyết lên che mặt đi.
Anh hiểu chứ?"

"Thì hiểu, nhưng mà..."

"Rồi anh kê ngay súng vào người tiếp khách, bắt người ấy gom tất cả

nhân viên và khách lại một chỗ. Phải làm cho thật nhanh. Mọi chuyện khác
thì em sẽ lo chu đáo cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.