SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 212

"Không phải đâu. Em hiểu rõ ràng như thế."

"Cứ giả thử rằng đấy là lời nguyền đúng như em nói, vậy thì anh phải

làm gì nào?"

"Phải tập-kích tiệm bánh mì một lần nữa chứ gì. Và ngay bây giờ đây

nầy". Nàng quả quyết. "Ngoài cách ấy ra, không còn phương pháp nào để
giải trừ lời nguyền nầy cả đâu."

"Ngay bây giờ kia à?" Tôi hỏi lại.

"Vâng, ngay bây giờ. Trong lúc đang còn đói như thế nầy. Chuyện lần

trước không làm được ấy, bây giờ phải làm cho xong đi."

"Nhưng mà, khuya khoắt thế nầy liệu có tiệm bánh mì nào còn mở cửa

không?"

"Thì phải đi tìm chứ". Nàng nói. "Tokyo là thành phố rộng lớn, thế nào

cũng phải có vài tiệm bánh mì mở cửa suốt đêm chứ."

*

Tôi và vợ tôi lên chiếc Toyota Corolla cũ, chạy lang thang trên các phố

xá Tokyo lúc 2 giờ rưỡi khuya, đi tìm bóng dáng tiệm bánh mì nào còn mở
cửa. Tôi cầm lái, vợ tôi ngồi bên cạnh, đôi mắt sắc bén của loài chim ăn thịt
sống quét dọc hai bên đường. Trên băng ghế sau, một thanh Remington,
súng săn tự động nằm ngang như con cá khô, ốm dài và cứng đờ. Trong túi
áo khoác ngự hàn của nàng, những viên đạn súng săn dự-bị cọ xát vào nhau,
vang lên tiếng sột soạt khô khan. Trong ngăn đựng bao tay là hai mặt nạ
trượt tuyết màu đen. Lý do nào vợ tôi lại có súng săn thì tôi cũng chẳng
biết. Mà cả mặt nạ trượt tuyết cũng thế. Tôi và nàng chưa hề trượt tuyết lần
nào cả. Những chuyện như thế, nàng không giải thích chi li, mà tôi cũng
không hỏi đến. Chỉ cảm thấy mơ hồ rằng đời sống vợ chồng cũng có chút gì
không quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.