SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 246

"Thích loại nhạc này lắm". Tôi nói mỉa. "Và Bruce Springteen, Jeff

Beck, ..."

"Em chưa nghe các ca sĩ ấy. Chắc là cũng tương tự loại nhạc này?"

"Đại khái cũng giống". Tôi nói.

Rồi cậu ta nói chuyện về hệ thống máy tính mới mà nhóm của cậu đang

khai phát. Một khi xảy ra tai nạn đường sắt, hệ thống ấy sẽ tức thì tính toán
ra lịch trình mới, chuyển đổi các chuyến tàu điện, đối phó với hiệu quả tối
ưu. Nghe cậu ta nói thì biết là tiện lợi đấy, nhưng tôi nghe cứ như là chia
động từ trong tiếng Phần Lan, chẳng hiểu gì cả. Trong lúc cậu ta nhiệt tâm
giải thích, tôi gật gù cho phải phép, chứ thật ra, chỉ nghĩ đến bạn gái. Lần
nghỉ tới sẽ đi uống với ai, đi ăn ở đâu, vào khách sạn nào, ..., những chuyện
như thế. Hẳn là bản tính tôi chỉ thích những chuyện này thôi. Có người
thích lắp ráp mô hình nhựa, lập lịch trình tàu điện, còn tôi thì thích đi uống
rượu và ngủ với bạn gái. Khác biệt ấy là định mệnh, vượt lên trên sức hiểu
biết của con người.

Lúc tôi uống xong lon bia thứ tư thì thức ăn tối đã chuẩn bị xong. Thực

đơn gồm có cá hồi xông khói, món xúp, thịt bò bíp-tếch, rau xà-lách, khoai
tây chiên. Thức ăn em tôi nấu bao giờ cũng ngon. Tôi mở chai rượu vang
hảo hạng, uống một mình.

"Huynh trưởng vì sao mà chọn làm cho hãng máy móc điện thế? Em

nghe nói là anh không thích điện gì lắm mà". Watanabe Noboru vừa cầm
dao cắt thịt bò vừa hỏi tôi.

"Người này thì thứ gì có ích cho xã hội lại không thích gì mấy". Em tôi

nói. "Việc làm thì đâu cũng được, tình cờ có người quen lo cho, nên vào
làm trong hãng này đấy thôi".

"Đúng thế đấy". Tôi đồng ý hoàn toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.