SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 27

Chuyện nói chung chung kết cuộc là như thế chứ gì.

Bởi vậy, thật khó mà sống chung với người khác. Đôi khi tôi nghĩ phải

chi mình cứ sống như là tấm thảm chùi chân trước cửa, suốt đời trơ trơ ra
thế thì tuyệt vời biết mấy. Thế nhưng, nghĩ cho cùng thì trong thế giới của
các tấm thảm chùi chân, có lẽ cũng có chuyện nói chung chung mà gây ra
khổ não như thế chứ không sao. Mà thôi, đúng thế hay không đúng thế cũng
chẳng sao cả.

Dù sao thì lần ấy, tôi đã bị nhốt trong xe taxi trên con đường đang kẹt

xe. Mưa thu rơi thành tiếng lộp độp trên mui xe. Mỗi lần máy đếm tiền trên
taxi tăng số, lại nghe xạch một tiếng như tiếng đạn bắn ra từ miệng loa súng
săn đâm xuyên qua não tôi. Chán thật. Thêm nữa, lại là ngày thứ ba tôi nhịn
thuốc lá. Tôi cố nghĩ ra chuyện gì vui vui cho qua, nhưng chẳng nghĩ ra
được gì. Không làm sao hơn, tôi đành nghĩ đến chuyện cởi áo quần đàn bà
theo thứ tự nào. Trước nhất là mắt kính, rồi đồng hồ đeo tay, vòng đeo tay,
sột soạt, rồi...

- "Ông khách ơi". Đột nhiên, anh lái taxi gọi. Đúng lúc tôi lê đến chỗ cởi

nút đầu tiên trên áo sơ-mi. "Ông có tin quỷ hút máu có thật hay không?"

- "Quỷ hút máu gì kia?" Tôi giật mình, nhìn mặt anh lái xe trong kính

chiếu hậu. Anh ta cũng nhìn lại tôi trong kính chiếu hậu. "Quỷ hút máu anh
muốn nói là thứ hút máu người ta..."

- "Đúng thế. Ông có tin là có thật hay không?"

- "Anh không định hỏi về chuyện hiện sinh của quỷ hút máu, hay quỷ

hút máu như một ẩn dụ, hay loài dơi hút máu, hay quỷ hút máu trong truyện
khoa học giả tưởng, gì gì đấy, mà anh hỏi ngay đến quỷ hút máu đấy chứ?"

- "Tất nhiên". Anh ta nói, cho xe nhích lên độ 50 cm.

- "Thế thì tôi không biết". Tôi nói. "Không biết thật đấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.