SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 274

"Chẳng làm sao được". Tôi nói. "Thật tình, chẳng làm sao được cả. Có

chạy tìm bao nhiêu đi nữa, cũng không sao tìm thấy cửa vào, mà âm thanh
thì chết rồi. Chỉ còn biết chống tay vào vách kính mà nhìn thôi. Lớp tường
kính càng lúc càng cao lên. Đến lưng, rồi đến ngực, đến cổ chị em sinh đôi,
cuối cùng che hết cả người họ, rồi lên đến trần nhà. Nhanh như chỉ trong
chớp mắt. Anh hoàn toàn chẳng làm gì được cả. Chàng trai đặt xong viên
gạch cuối cùng là xếp vật dụng lại rồi biến đi đâu mất. Để lại mình anh và
bức tường kính. Quả thật anh hoàn toàn chẳng làm gì được cả".

Cô gái vươn cánh tay, bàn tay xoa tóc tôi.

"Lần nào cũng thế". Tôi nói như trần tình. "Những điểm nhỏ nhặt thì tùy

lúc mà khác đi chút ít. Trạng huống có khác đi, hay vai trò có khác đi.
Nhưng khuôn mẫu cơ bản chỉ là một. Nhân vật xuất hiện giống nhau. Kết
cuộc giống nhau. Lần nào cũng có bức tường xây bằng gạch thủy tinh, và
anh phải truyền đạt gì đấy đến người nào đấy mà không sao làm được. Lần
nào cũng thế. Lúc mở mắt ra thì lòng bàn tay anh vẫn còn cảm giác đã
chống lên vách kính. Mấy ngày sau cũng còn cảm giác như thế". Cho đến
lúc tôi ngừng nói, bàn tay cô gái vẫn còn vuốt tóc tôi.

"Chắc là anh mệt quá đấy mà". Cô nói. "Chính em cũng thế. Khi mình

mệt thì lúc nào cũng thấy những giấc mộng đáng ghét như thế. Nhưng
mộng ấy thì có liên quan gì đến đời sống thật của mình đâu. Chỉ vì thân thể
hay đầu óc mình bị mệt quá mà thôi".

Tôi gật đầu.

Cô nắm tay tôi đưa vào âm hộ. Âm hộ của cô ướt và ấm áp, nhưng

không dựng tôi lên được, chỉ khơi một cảm giác là lạ.

Rồi tôi cảm ơn cô đã lắng nghe chuyện giấc mộng, và đưa thêm tiền cho

cô. "Gì chứ nghe anh kể chuyện thì khỏi trả tiền cũng được". Cô nói. "Anh
muốn đền bù chút ít cho em đấy mà". Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.