SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 275

Cô gật đầu, nhận tiền, nhét vào chiếc ví đen, đóng khóa lại nghe tách

một tiếng gọn gàng, dứt khoát. Như khóa luôn cả giấc mộng ấy của tôi vào
ví.

Cô gái bước xuống giường, mặc quần lót, mang vớ dài vào, rồi mặc váy,

áo sơ-mi, áo len, xong đứng trước gương chải tóc. Đứng chải tóc trước
gương thì trông cô nào cũng giống nhau. Tôi trần truồng nhỏm người trên
giường, lơ đãng ngắm phía sau cô gái.

"Em nghĩ, chỉ là chuyện mộng mị đấy thôi". Cô để tay lên nắm cửa, có

vẻ suy nghĩ một lúc. "Chẳng có ý nghĩa gì đến nỗi anh phải để tâm".

Thấy tôi gật đầu, cô mở cửa bước ra ngoài. Tôi nghe tiếng cửa đóng lại.

Sau khi cô gái đã đi khỏi, tôi nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà

một hồi lâu. Thứ trần nhà rẻ tiền đâu cũng có trong loại khách sạn rẻ tiền
đâu cũng có. Qua khe hở của màn cửa sổ, thấy ánh đèn đường ẩm ướt. Vài
cơn gió mạnh quét ơ thờ những hạt mưa lạnh cóng tháng Mười Một lên
khung kính cửa sổ. Tôi vươn cánh tay định lấy đồng hồ đeo tay để bên gối,
nhưng rồi làm biếng mà ngừng lại. Bây giờ đang là mấy giờ đi nữa cũng
chẳng hề gì, mà nghĩ lại, tôi cũng đâu có mang dù theo.

Tôi vừa nhìn trần nhà vừa nghĩ đến đại lục đã chìm khuất dưới đáy biển

trong truyền thuyết thời cổ. Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến chuyện ấy. Có
lẽ vì đã quên mang dù theo trong một đêm tháng Mười Một mưa lạnh thế
nầy. Hay có thể vì đã ôm ấp một thân thể đàn bà đến tên gì cũng không biết,
mà thân thể ấy ra sao cũng không nhớ nổi, bằng đôi tay vẫn còn lạnh vì dư
hưởng của giấc mộng lạnh người nửa đêm về sáng. Chính vì thế mà tôi đã
tưởng tượng chính mình là đại lục đã chìm khuất dưới đáy biển trong truyền
thuyết thời cổ. Và vì thế mà ánh sáng mờ phai đi, âm thanh nghẹn bớt, và
không khí nặng nề ẩm ướt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.