SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 297

đượm. Màn cửa lay nhẹ trong gió đêm, nghe có tiếng cú rúc sâu trong rừng
thưa.

Tôi định bụng sẽ không đả động gì đến chuyện đã xảy ra trong đêm ấy

khi Casey từ London trở về. Không giải thích vì sao cho song suốt được.
Chỉ có cảm giác là chuyện này không nói với Casey thì hơn. Nghĩ vơ vẩn
thế thôi.

"Sao, trong lúc trông nhà hộ tôi, có chuyện gì lạ không?". Casey hỏi tôi

khi về đến nhà.

"Không, có gì lạ đâu. Rất là yên tĩnh, công việc cũng song suốt lắm."

Mà đúng như thế thật.

"Thế thì tốt quá. Không còn gì bằng." Casey vui mừng nói. Rồi lấy trong

cặp ra chai rượu Whisky mạch nha tặng lôi. Chúng tôi bắt tay nhau, từ giã,
tôi lái chiếc Volkswagen về phòng trọ ở Cambridge.

Sau đó, nửa năm tôi không gặp lại Casey lần nào. Chỉ có vài lần ông ta

gọi điện thoại đến nói chuyện mà thôi. Cho tôi hay rằng người mẹ của
Jeremy mất, người chỉnh dây đàn piano ít nói ấy đã không trở lại từ lúc đi
West Virginia. Đúng vào khoảng ấy thì tôi đang cắm cúi viết cho xong đoạn
cuối của một tiểu thuyết dài, ngoại trừ trường hợp cần thiết, thì không có thì
giờ đề đi đâu hay gặp ai. Khoảng ấy, mỗi ngày tôi ngồi vào bàn, làm việc
hơn 12 giờ, chẳng đi đâu khỏi phạm vi một cây số quanh nhà.

Lần cuối tôi gặp Casey là ở hiên cà phê gần bến thuyền của sông

Charles. Đi tản bộ mà tình cờ gặp ông ấy rồi cùng uống cà phê. Không hiểu
sao Casey trông già đi đến làm tôi ngạc nhiên, so với lần gặp trước. Trông
ông khác hẳn đi, cứ như đã già thêm cả 10 tuổi. Tóc bạc thêm đã tràn phủ
cả tai, dưới mắt đã thâm đen, thụng xuống như bao da. Những nếp nhăn
trên lưng bàn tay đã tăng nhiều rồi. Đó là chuyện khó tường tượng ra đối
với một người thanh lịch chú trọng tỉ mỉ đến ngoại hình như Casey. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.