người ta thôi. Vì thế mà vừa đi vừa lắc chuông leng keng, leng keng, thì gấu
mới biết mà tránh mình. Anh hiểu không?"
- "Hiểu chứ."
- "Cứ thế, tụi em hai đứa vừa leo núi vừa lắc chuông leng keng. Đến một
chỗ vắng không thấy ai, anh ấy đột nhiên nói muốn yêu em ngay lúc ấy. Em
thì cũng không ghét gì chuyện ấy nên cũng ừ. Thế là hai đứa chui vào bụi
cây kín đáo bên đường, giăng tấm trải nhựa ra. Nhưng mà em vẫn sợ gấu ra
lắm. Chứ đang yêu nhau mà bị gấu nó vồ chết từ sau lưng thì chịu gì thấu,
phải không nào? Gì chứ chết kiểu đó, em không ham đâu. Anh có nghĩ thế
không?"
Komura gật đầu.
- "Vì thế, tụi em phải một tay giơ chuông lên mà lắc trong suốt cái lúc
yêu nhau ấy. Từ đầu cho đến cuối cứ leng keng, leng keng."
- "Người nào lắc chuông thế?"
- "Thì phải thay nhau mà lắc chứ anh. Đứa nầy mỏi tay thì đứa khác
thay. Cứ thế, vừa làm tình vừa lắc chuông. Thật kỳ quái. Đến bây giờ thỉnh
thoảng ngay lúc đang làm tình mà nhớ đến chuyện ấy, em lại phì cười."
Komura cũng cười theo. Cô Shimao thấy vậy vỗ tay mừng:
- "Được lắm. Anh Komura cũng cười được đấy thôi."
- "Tất nhiên rồi." Komura nói. Nghĩ lại, lâu lắm rồi, anh mới cười lại
được. Lần cười trước là lúc nào nhỉ?
- "Nầy anh, em vào tắm được không anh?"
- "Được chứ."