- Đằng nào tôi cũng không ngủ được vì đau cơ mà...
- Vì cái gì đi nữa thì cứ cái điệu này mình cũng chẳng bao giờ khỏi
được đâu, mà chỉ làm khổ chúng tôi thôi.
Thái độ bề ngoài đối với bệnh tật của chồng mà Praskôvia Phêđôrốvna
thường bày tỏ với những người khác và với chính ông là như thế này: Ivan
I lyich có lỗi trong việc mắc bệnh này và tất cả bệnh tật của ông là một trò
khó chịu mới mà ông gây ra cho vợ.
Ivan I lyich cảm thấy rằng thái độ này nảy sinh ở bà một cách không
chủ tâm, nhưng không vì thế mà ông thấy dễ chịu hơn. Ivan I lyich đã nhận
thấy hoặc đã nghĩ là mình nhận thấy rằng ở tòa án người ta cũng có một
thái độ lạnh lùng như vậy đối với ông, khi thì ông tưởng như người ta nhìn
ông như nhìn một con người chả bao lâu nữa sẽ bỏ trống chỗ làm, khi thì
bỗng nhiên bạn bè ông xoay ra trêu chọc một cách thân ái tính cả lo của
ông, tựa hồ như cái điều đáng sợ và khủng khiếp chưa từng thấy đã xảy ra
với ông, không ngừng ngấm vào cơ thể ông và lôi cuốn ông đến nơi nào đó
một cách không cưỡng được là đối tượng thích thú nhất để vui đùa. Đặc
biệt Svátxơ vốn tính vui nhộn, linh lợi và lịch thiệp, đã gợi cho Ivan I lyich
nhớ lại chính ông một chục năm về trước đó, chính là điều trêu gan chọc
tức nhất đối với ông.
Bạn bè tới ngồi chơi bài với ông. Họ đưa cỗ bài mới ra, tráo bài, đặt
bảy quân rô liền nhau. Một người chơi bài nói: Không có chủ bài thì đỡ
bằng hai con rô. Còn gì nữa? Vui vẻ, phấn khởi thế, chắc là ăn đây. Và
bỗng nhiên Ivan I lyich cảm thấy cơn đau nhoi nhói trong mình đó, cái vị lạ
ở trong miệng đó, và ông thấy trong tình hình đó mà còn có thể vui sướng
vì nước bài được ăn thì thật là man rợ thế nào ấy.
Ông nhìn Mikhain Mikhailôvích, một người chơi bài đập bàn tay lanh
lẹ lên mặt bàn và tỏ vẻ lễ độ, cả nể, kìm mình không vớ lấy những quân bài
được ăn, mà đẩy chúng về phía Ivan I lyich để cho ông được hưởng cái thú