mình được. Tưởng như ông phải hiểu rõ rằng sự bực tức của ông đối với
cảnh ngộ và mọi người sẽ làm cho bệnh ông nặng thêm, và vì vậy ông
không nên để tâm tới những chuyện tình cờ khó chịu; nhưng ông đã suy
luận hoàn toàn ngược lại, ông nói rằng ông cần yên tĩnh, ông theo dõi tất cả
những gì phá vỡ sự yên tĩnh đó và bất kỳ sự vi phạm nào nhỏ nhặt nhất đều
làm cho ông tức giận. Ông đọc các sách về y tế và đến hỏi ý kiến nhiều bác
sĩ, những việc đó càng làm cho bệnh tình của ông tồi tệ hơn. Sự tồi tệ đó
diễn ra đều đều khiến cho ông có thể lừa dối mình, khi so sánh ngày này
với ngày khác, ông thấy sự khác nhau ít lắm. Nhưng khi ông đi hỏi ý kiến
các bác sĩ, lúc ấy ông tưởng như bệnh tình của mình ngày một xấu đi và
thậm chí xấu đi rất nhanh. Và mặc dầu vậy, ông vẫn thường xuyên đi hỏi ý
kiến các bác sĩ.
-----
(2) Tiếng lóng trong bài lá.
Trong tháng đó, ông đến nhà một vị danh y khác. Vị danh y khác này
cũng nói với ông những điều gần giống như vị đầu tiên, nhưng đặt ra những
câu hỏi khác đi. Những lời khuyên của vị danh y này chỉ càng làm cho Ivan
I lyich thêm hoài nghi và sợ hãi. Bạn của một người bạn Ivan I lyich là một
bác sĩ rất giỏi, ông này xác định bệnh của Ivan I lyich hoàn toàn khác, và
mặc dầu ông ta hứa hẹn sẽ chữa khỏi, nhưng những câu hỏi và những giả
định của ông ta lại càng làm cho Ivan I lyich thêm nghi ngờ và bối rối. Một
thầy thuốc dùng biện pháp vi lượng đồng căn lại chẩn đoán bệnh hoàn toàn
khác, và kê ra những vị thuốc mà Ivan I lyich giấu giếm mọi người, uống
hàng tuần lễ. Sau tuần lễ đó, ông không cảm thấy dễ chịu, mất lòng tin vào
việc chữa chạy trước đây và cả với vị thầy thuốc này nữa, ông đâm ra sầu
não thêm. Có lần, một vị phu nhân quen biết đã kể cho ông nghe về việc
chữa bệnh bằng ảnh thánh. Ivan I lyich chợt thấy mình chăm chú lắng nghe
và tin rằng đó là việc có thật. Trường hợp đó khiến ông sợ hãi. Ông tự nhủ:
"Chả lẽ đầu óc mình lại suy yếu đến thế? Chuyện vớ vẩn! Toàn là chuyện