SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 124

- Nói quá thế nào? Cô không thấy chú ấy như người chết rồi ư, cô nhìn

mắt chú ấy mà xem. Chả còn sáng nữa. Thế chú ấy làm sao?

- Nào có ai biết. Nhikôlaiév (đó là một vị bác sĩ khác) có nói gì đó,

những tôi cũng không rõ. Lesetítski (đó là vị bác sĩ nổi tiếng) thì nói ngược
lại...

Ivan I lyich bỏ đi, bước về phòng mình nằm và nghĩ: "Thận, thận di

động". Ông nhớ lại tất cả những điều các bác sĩ đã nói với ông về việc quả
thận đã tách và đang di động như thế nào. Và bằng sự nỗ lực của trí tưởng
tượng, ông cố gắng chộp lấy quả thận đó, chặn nó lại và giữ cho nó yên
chỗ. Ông tưởng như muốn thế chẳng khó khăn gì lắm. "Không, không,
mình sẽ còn đến nhờ Piốt Ivanôvích kia mà" (Đó là bạn của Ivan I lyich,
ông ta có một người bạn là bác sĩ). Ông bấm chuông, ra lệnh thắng ngựa
vào xe, rồi sửa soạn ra đi.

- Mình đi đâu thế, Jean - bà vợ hỏi với vẻ buồn bã đặc biệt và tốt bụng

ít thấy.

Vẻ tốt bụng ít thấy đó làm cho ông tức giận. Ông lầm lầm nhìn bà.

- Tôi phải đi đến nhà Piốt Ivanôvích.

Ông đi tới nhà người bạn có bạn là bác sĩ. Và cùng với người bạn đi

đến nhà bác sĩ. Ông đã gặp và nói chuyện lâu với bác sĩ. Khám tỉ mỉ về mặt
cơ thể, và về mặt sinh lý học để tìm căn nguyên bệnh theo ý bác sĩ, Ivan I
lyich đã hiểu cả.

Có một vật, một vật nhỏ trong manh tràng. Có thể chữa khỏi được.

Tăng cường năng lực của bộ phận này, giảm hoạt động của bộ phận khác,
sẽ hấp thụ được và thế là khỏi bệnh thôi. Ông trở về nhà ăn cơm trưa hơi
muộn. Vừa ăn, ông vừa trò chuyện vui vẻ, nhưng mãi vẫn không thể quay
về phòng mình được. Sau cùng ông bước sang phòng làm việc và ngồi
xuống làm việc ngay. Ông đọc các hồ sơ, làm việc, nhưng cứ bị một ý nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.