Việc chuyển tới cái tu viện ở gần thủ đô này là một biến cố quan trọng
trong cuộc đời của Serghi. Có nhiều sự cám dỗ đủ mọi kiểu và mọi sức lực
của Serghi đều hướng vào việc chống lại những cám dỗ đó.
Trong tu viện trước, việc cám dỗ của phụ nữ ít giày vò ông, ở đây sự
cám dỗ đó lấn tới với sức mạnh khủng khiếp và đã đi tới chỗ có một hình
thù nhất định. Có một phu nhân lừng danh vì tư cách xấu của mình bắt đầu
xun xoe trước Serghi. Bà ta trò chuyện với ông và ngỏ lời mời ông tới thăm
bà ta. Serghi đã nghiêm khắc từ chối, nhưng ông cảm thấy khiếp sợ trước ý
muốn dứt khoát đó của mình. Ông sợ hãi đến nỗi đã viết thư cho vị cha cả
về chuyện đó và hơn thế nữa, để mau chóng chấm dứt chuyện này, ông đã
gọi người thầy dòng trẻ tuổi giúp việc mình tới và vượt qua nỗi xấu hổ, thú
nhận với anh ta về sự yếu đuối của mình, yêu cầu anh ta theo dõi mình và
đừng để mình đi đâu, ngoài việc làm lễ và nghe xưng tội.
Ngoài ra, cám dỗ lớn nhất đối với Serghi là ở chỗ tu viện trưởng của tu
viện này, một người thanh lịch, khéo léo, đã làm nên công danh trong giáo
hội, là kẻ mà Serghi hết sức ác cảm. Dù Serghi vật lộn với bản thân thế nào
đi nữa, ông cũng không thể xóa tan được mối ác cảm đó. Ông đã cam chịu,
nhưng trong thâm tâm vẫn không ngừng phê phán. Và tình cảm xấu đó bột
phát.
Chuyện đó xảy ra vào năm thứ hai trong quãng thời gian ông ở tu viện
mới. Câu chuyện như thế này. Trong dịp lễ Đức Mẹ đồng trinh, cuộc lễ ban
đêm được tiến hành tại nhà thờ lớn. Dân chúng tới dự đông. Đích thân tu
viện trưởng làm lễ. Cha Serghi đứng ở chỗ thường ngày của mình và đọc
kinh cầu nguyện, nghĩa là ông ở trong trạng thái đấu tranh mà ông luôn
luôn lâm vào lúc làm lễ, đặc biệt là trong nhà thờ lớn, khi chính bản thân
ông không đứng chủ lễ. Cuộc đấu tranh đó là ở chỗ các khách tới dự lễ, các
quý ông, đặc biệt là các quý bà làm cho ông bực tức. Ông cố gắng che lấp
sự chú ý của mình, không nhìn thấy gì hết ngoài ánh sáng các ngọn nến ở
bàn thờ, các bức ảnh thánh và những người phụ lễ, không nghe thấy gì hết