SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 51

Bà ta ngước nhìn khuôn mặt nhợt nhạt với má trái giần giật của ông và

bỗng nhiên bà ta cảm thấy xấu hổ. Bà ta đứng bật dậy, chộp lấy chiếc áo
choàng lông, choàng vào mình.

- Vâng, con đau lắm... con bị cảm lạnh... Thưa cha Serghi... con...

Ông ngước mắt nhìn bà ta, cặp mắt lóe lên niềm vui lặng lẽ và nói:

- Cô em đáng yêu ơi, vì sao cô muốn hủy hoại linh hồn bất tử của

mình? Những sự cám dỗ phải đi vào thế gian, nhưng khổ thay cho kẻ nào bị
sự cám dỗ thâm nhập... Cô hãy cầu kinh đi, xin Chúa tha thứ cho chúng ta.

Bà ta lắng nghe ông nói và nhìn ông. Bỗng nhiên bà ta nghe thấy có

tiếng chất lỏng nhỏ giọt xuống. Bà ta nhìn và trông thấy máu chảy từ tay
lên chiếc áo thụng của ông.

- Cha đã làm gì tay cha thế? - Bà ta sực nhớ tới cái âm thanh mà bà ta

đã nghe thấy, chộp lấy ngọn đèn, bà ta chạy ra buồng hiên và trông thấy
ngón tay đẫm máu ở trên sàn. Mặt tái nhợt hơn cả ông, bà ta quay lại và
định nói với ông, nhưng ông lặng lẽ bước sang buồng xép và đóng chặt cửa
lại.

- Cha hãy tha lỗi cho con. Con lấy gì chuộc lỗi của mình bây giờ?

- Cô hãy đi đi.

- Cha để con băng bó vết thương cho.

- Cô hãy đi khỏi đây.

Bà ta vội vã và lặng lẽ mặc quần áo. Rồi khi đã mặc áo lông sẵn sàng,

bà ta ngồi chờ đợi. Tiếng lục lạc vang lên ở trước sân.

- Thưa cha Serghi, cha hãy tha thứ cho con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.