SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 78

- Chao ôi, ông đừng nói làm gì. Tôi đã xao nhãng, tồi tệ lắm. Tôi cũng

ăn chay cùng với lũ trẻ và đi nhà thờ, ấy thế nhưng có khi hàng tháng tôi
không đi. Tôi cho lũ trẻ đi. Thật tình mà nói, - bà đỏ mặt lên, - đi nhà thờ
mà ăn vận rách rưới thì ngượng với con cái và lũ cháu lắm, quần áo mới
không có. Với lại chẳng qua là tôi lười thôi.

- Vậy bà cầu nguyện ở nhà à?

- Tôi cầu nguyện, mà kinh kệ gì đâu, tôi đọc một cách máy móc thế

thôi. Tôi biết là không nên thế, nhưng không có tình cảm thật sự, chỉ có tất
cả sự xấu xa của mình thôi, ông ạ...

- À, ra thế, ra thế đấy, - Kasatski đế vào như thể tán thành.

- Tôi vào ngay, vào ngay đây, - bà đáp lại tiếng gọi của con rể và sau

khi sửa lại bím tóc trên đầu, bà bước ra khỏi phòng.

Lần này mãi bà mới trở lại. Khi bà quay lại, Kasatski vẫn ngồi nguyên

trong tư thế đó, khuỷu tay tựa trên đầu gối và đầu cúi xuống. Nhưng chiếc
túi đi đường của ông ta đã được đeo lên lưng.

Khi bà bước vào phòng cùng với chiếc đèn sắt tây không có chụp, ông

ngước cặp mắt đẹp, mệt mỏi của mình nhìn bà, rồi thở dài rõ sâu.

- Tôi không nói cho chúng nó biết ông là ai, - bà bắt đầu nói một cách

rụt rè, tôi chỉ nói rằng đây là một người hành hương trong số những con
người cao quý và tôi có quen biết. Ta đi sang phòng ăn uống trà đi.

- Không...

- Thế để tôi đem đến đây vậy. - Không, không cần gì cả. Chúa sẽ cứu

vớt bà, Praskovia ạ. Tôi đi đây. Nếu bà thương tôi, bà đừng nói với ai là đã
gặp tôi. Nhân danh Chúa hằng sống, tôi van xin bà, bà đừng nói với ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.