SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 76

- Bà có trang trại cơ mà?

- Ngay từ thời còn sống với nhà tôi, chúng tôi đã bán sạch hết cả... và

đã tiêu hết ráo... Cần phải sống, vậy mà tôi chả biết làm gì, giống như tất cả
lũ tiểu thư chúng tôi. Nhưng lúc ấy tình cảnh của tôi đặc biệt tồi tệ và bất
lực. Chúng tôi sống cực khổ, tôi dạy dỗ lũ trẻ - bản thân tôi cũng đã học
hành được chút ít. Mitia học đến lớp bốn thì bị ốm và Chúa đã rước nó đi.
Masa yêu Vania, anh con rể tôi. Biết làm sao được, anh ta là người tốt, chỉ
có điều bất hạnh, anh ta ốm đau.

- Mẹ ơi, - con gái bà ngắt lời bà. - Mẹ hãy đón thằng Misa cho con,

con không thể xẻ mình làm đôi làm ba được.

Praskovia Mikhailovna giật mình, đứng dậy và đi nhanh trên đôi giày

vẹt gót, bước qua cửa và quay trở lại ngay, bế chú bé trên hai tay, chú bé
ngật người về đằng sau và đưa đôi bàn tay bé xíu túm lấy đuôi khăn của bà.

- À mà tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Ấy thế, con rể tôi cũng đã kiếm được

một chỗ làm tốt đáo để, quan trên cũng dễ thương, nhưng Vania không thể
đi làm được và đã xin về hưu.

- Anh ta ốm bệnh gì?

- Suy nhược thần kinh, đấy là một căn bệnh khủng khiếp lắm. Chúng

tôi đã bàn bạc là cần phải đi nơi khác, nhưng tiền nong không có. Tuy vậy
tôi vẫn hy vọng rồi mọi việc sẽ qua đi. Anh ấy không đau đớn gì đặc biệt,
nhưng...

- Lukeria! - Giọng nói của anh ta vang lên, tức bực và yếu ớt. - Lúc

cần đến nó là y như rằng bao giờ người ta cũng sai nó đi đâu đấy ấy. Mẹ
đi!...

- Tôi vào ngay đây, - Praskovia Mikhailovna lại ngắt lời. - Anh ấy

chưa ăn trưa. Anh ấy không thể ăn cùng với chúng tôi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.