SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 74

Serghi tháo giày, nằm xuống và lập tức thiếp đi ngay sau một đêm

không ngủ và chặng đường bốn chục versta. Khi Praskovia Mikhailovna trở
về nhà, Serghi đã ngồi trong căn buồng nhỏ xíu của mình và chờ đợi bà.
Ông không ra dùng bữa trưa mà ăn cháo và súp do Lukeria đưa vào cho
ông.

- Sao bà về sớm hơn giờ đã hẹn thế? - Serghi nói. - Bây giờ có thể nói

chuyện được không?

- Do đâu mà tôi có diễm phúc được đón một vị khách như thế này?

Tôi đã bỏ giờ dạy. Để sau... Tôi đã từng luôn mơ ước đi tới chỗ ông, viết
thư cho ông, thế mà bỗng nhiên lại có cái may mắn này.

- Praskovia ! Xin bà hãy xem những lời tôi nói với bà lúc này đây là

lời thú tội, là lời tôi nói trước mặt Chúa lúc lâm chung. Praskovia! Tôi
không phải là một con người thánh thiện, thậm chí cũng không phải là một
con người bình dị, thông thường: Tôi là kẻ có tội bẩn thỉu, xấu xa, lầm lạc,
kiêu hãnh, tôi không biết mình có xấu hơn tất cả không, nhưng xấu hơn
những con người tồi tệ nhất.

Thoạt đầu Praskovia trố mắt ra nhìn, bà đã tin. Sau đó, khi đã tin hoàn

toàn, bà chạm bàn tay vào tay ông và mỉm cười thương hại, nói:

- Stefan, có lẽ ông nói quá chăng?

- Không, Praskovia ạ. Tôi là một kẻ lầm lạc, một tên giết người, một

đứa sàm báng và một thằng lừa dối.

- Trời ơi! Sao lại như vậy? - Praskovia Mikhailovna thốt lên.

- Nhưng cần phải sống. Và tôi, kẻ từng nghĩ rằng mình hiểu biết hết,

mình đã dạy người khác nên sống như thế nào, - tôi chẳng hiểu gì hết và tôi
xin bà dạy bảo tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.