SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 90

- Xin ông cứ hút thuốc tự nhiên, - bà nói bằng một giọng độ lượng và

đồng thời đau buồn, rồi bà quay ra hỏi Sôkôlôv về giá cả nơi chôn cất. Piốt
Ivanôvích vừa hút thuốc lá vừa nghe bà hỏi han rất kỹ lưỡng về các loại giá
cả thuê đất và bà quyết định nên thuê loại nào. Ngoài ra, sau khi bàn xong
nơi chôn cất, bà sai bảo cả việc thuê những người hát lễ. Sôkôlôv đi ra.

- Tôi tự làm lấy tất cả, - bà vừa nói với Piốt Ivanôvích vừa đẩy quyển

Album ở trên bàn sang một bên. Thấy tàn thuốc có cơ làm cháy bàn, bà vội
vã đẩy ngay chiếc gạt tàn tới gần Piốt Ivanôvích và nói tiếp: - Tôi coi là giả
dối nếu nói rằng vì đau buồn quá tôi không thể lo liệu được việc tang ma.
Ngược lại, việc đó nếu như không an ủi tôi... thì cũng khiến tôi khuây khỏa,
vì đó là việc lo liệu cho chính nhà tôi mà. - Bà lại rút khăn tay tựa hồ như
định khóc, nhưng bỗng nhiên bà lắc lắc người như thể kiềm chế mình và
bắt đầu nói một cách bình thản:

- À, tôi có chuyện muốn thưa với bác.

Piốt Ivanôvích nghiêng người đáp lễ, không để cho lò-xo của chiếc

ghế đệm thấp đang đụng đậy dưới mông trồi bật lên.

- Trong những ngày cuối cùng, nhà tôi đau đớn kinh khủng.

- Bác ấy đau lắm à? - Piốt Ivanôvích hỏi.

- Chao ôi, thật khủng khiếp! Trong những ngày cuối, nhà tôi kêu la

hàng giờ liền. Ông ấy kêu la suốt ba ngày đêm không chuyển giọng. Chịu
không nổi. Tôi không hiểu vì sao tôi đã chịu đựng nổi. Cách ba lần cửa vẫn
nghe rõ tiếng kêu la. Chao ôi! Cực quá chừng!

- Chả lẽ bác ấy vẫn tỉnh à? - Piốt Ivanôvích hỏi.

- Vâng, - bà thì thào, - nhà tôi tỉnh cho đến phút chót. Ông ấy vĩnh biệt

chúng tôi mười lăm phút trước khi mất và còn yêu cầu đưa Vlađimia ra
ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.