SÁU NGƯỜI BẠN ĐỒNG HÀNH - T25 - Trang 41

- Không còn trẻ lắm, đội một cái mũ che nắng quái dị và đeo kính

đen. Giọng nói của người người đàn bà này cũng thật quái lạ, nó trầm trầm
và khàn nữa. Bà ta nói là bị đau họng và năm nào cũng phải tới Challes-les-
Eaux, gần Chambéry để chữa chạy. Bà ta cứ hỏi bác đã lấy con lừa xanh ở
đâu. Bà ta cũng rất muốn có một con giống như vậy để trang trí cho ngôi
nhà của mình.

-Thế ông đã nói gì với con mụ ấy? Ông chủ gánh xiếc gặng hỏi.I
- Tôi chẳng nói gì cả. Lúc đó, bà ta có mời tôi một điếu thuốc lá. Theo

bà ta nói thì đó là thuốc lá của Thổ Nhĩ Kỳ. Ngay sau mấy hơi đầu tiên, tôi
đã thấy mùi vị của nó thật là lạ. Nhưng vì phép lịch sự, tôi không dám vứt
nó đi mà phải |hút tới hết. Vì vậy, tôi có cảm giác rằng mình mất khả năng
suy luận trong đầu. Tôi không làm chủ được những lời nói của mình nữa.
Tôi không nhớ là mình có kết thúc câu chuyện việc nói cho bà ta xuất xứ
của con lừa hay không.

- Lại thế nữa ? - Willer kêu lên. - Và ông đã nói nơi xuất xứ của các

con vật?... Tốt quá rồi còn gì! Tôi vẫn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Người ta
đã lấy cắp của tôi một con lừa, người ta cũng đã ăn cắp của tôi một con
ngựa vằn! Ngày mai, nếu tôi không chấn chỉnh lại, người ta sẽ lại đánh cắp
luôn con gấu mà tôi vừa mang về. Ô ! không, cậu chuyện sẽ không thể xảy
ra mãi như thế được!...

- Thế sau đó thì sao nữa ạ? - Gnafron hỏi người diễn vai hề, hắn

không muốn để Willer tiếp tục la lối nữa.

- Khi biết rằng mình đang trong trạng thái không bình thường, bác đã

muốn đứng lên. Nhưng cũng đúng lúc đó, người đàn bà bỏ đi mà bác không
nhận ra. Bác loạng choạng được mấy bước trên đường. Không may, bác đã
xẩy chân trên mấy mô đá... nhưng bây giờ, mọi chuyện xong, bác thấy mình
khoẻ hơn.

- Cũng may đấy, - Ông chủ nói. - bởi tôi đang hy vọng là mưa sắp

tạnh và chúng ta sẽ không để mất một tối biểu diễn nữa.

Rồi ông ta quay sang phía chúng tôi, hai tay chéo trước ngực:
- Các cậu còn ở đây làm gì nữa? Các cậu không thấy rằng các cậu đã

đứng quá lâu trong này rồi sao? Thôi đi ! Đi ra ngoài cả đi, đi hết đi!...

Ông ta đẩy chúng tôi ra khỏi xe mà chẳng thèm bận tâm tới những

chiếc răng nanh nhọn hoắt của Kafi.

Vẫn chưa hết cảm giác bàng hoàng về vụ tai nạn ấy, chúng tôi chạy

vội về nơi ở của mình dưới trận mưa xối xả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.