SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 342

chúng tôi. Cô ấy tiếp thu hết những gì chúng tôi phải truyền thụ và đủ thông
minh để hiểu chúng. Lúc này cô ấy đang ở đâu ư? Cô ấy đang tìm kiếm.”

“Tìm kiếm cái gì?” ông Cole hỏi.

“Ý tưởng,” tiến sĩ Ditschmann đáp. “Khi đến đây cô ấy đã có dự định...

viết về Cuộc Chiến Trăm Năm. Sau khi xem xét kỹ in situ

[61]

, cô ấy nhận thấy

nó không phải thứ thuộc về mình, như người ta thường nói. Cô ấy đã có gan
từ bỏ. Bỏ ngay lập tức. Và bây giờ cô ấy đang tìm kiếm một thứ khác.”

“Thứ gì?” ông Cole nhắc lại.
“Tôi đã nói với ông rồi. Ý tưởng. Cô ấy đang tìm kiếm khắp nước Pháp

xem có ý tưởng nào đủ lớn để thu hút niềm đam mê và tài năng của mình
trong mười hai năm tới không. Rất khó tìm ra được những ý tưởng như vậy.
Chúng ta phải hết lòng chúc cô ấy may mắn thôi.”

“Thật đau lòng,” ông Cole lẩm bẩm. “Một cơ sở giáo dục mà thậm chí

còn không biết bọn trẻ của mình đi đâu...”

Tiến sĩ Ditschmann mỉm cười, “Chúng tôi không nghĩ các cô gái hai mươi

mốt tuổi với chỉ số IQ 170 lại là bọn trẻ. Thực ra, có lẽ con gái ông chưa bao
giờ là một đứa trẻ. Lúc này tôi chắc cô ấy đang ở đúng nơi mà cô ấy nên có
mặt.”

“Ở đâu chứ?” ông Cole gặng hỏi.

“Trên một chiếc pop-top màu vàng... lang thang khắp châu Âu... với một

nhóm thanh niên thông minh.”

“Chiếc pop-top màu vàng là gì?” ông Cole hỏi, cố kiềm chế cơn giận.
Tiến sĩ Ditschmann nhường lời cho vợ, và bà giải thích, “Hãng

Volkswagen của Đức đã sáng chế ra loại xe mới vừa chở khách vừa chở
hàng. Rất được giới trẻ ưa chuộng. Bố trí giường ngủ có mái che được gắn
vào vách một cách khéo léo sao cho có thể gấp lên để tạo thêm không gian
và tầm nhìn.”

“Giường ngủ trên xe?” ông Cole nhắc lại như thể một vực thẳm đã ngăn

cách ông với ông bà Ditschmann.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.