SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 166

xem? “Ông Fairbanks, tôi cảm thấy chắc chắn rằng điều chúng tôi cần nhất
là ông hãy thanh toán món cầm cố ngôi nhà thờ của chúng tôi.”

Tôi lặng người, nhưng quyết định để xem ông có ý gì. “Bao nhiêu?”

“Một trăm tám mươi tám nghìn đô la.”
“Tại sao số tiền thế chấp lại lớn đến thế?”
“Khi chúng tôi mua ngôi nhà thờ này...”

“Ông nói sao?”
“Chúa không ban cho chúng tôi tòa nhà nguy nga này. Chúng tôi đã mua

nó.”

“Của ai?”

“Của người da trắng. Khi họ chuyển ra ngoại ô.”
“Ông phải trả bao nhiêu?”
“Hai trăm năm mươi nghìn đô la.”

“Và ông đã giảm được hơn sáu mươi nghìn tiền thế chấp?”
“Đúng thế,” ông tự hào nói. “Toàn bộ nỗ lực của chúng tôi bán bánh, bán

đồ cũ, những đợt quyên tiền đặc biệt vào mùa hè - mọi việc chúng tôi làm
đều hướng đến một mục đích lớn lao. Giúp cho ngôi nhà của Chúa thoát
khỏi mọi nợ nần.”

Tôi nhận thấy trong lúc nói chuyện với tôi ông không dùng tiếng địa

phương cường điệu như khi giảng đạo. Ông từng học đại học ở miền Nam
và có vẻ như đạt được kết quả khá tốt.

“Điều cộng đồng chúng tôi cần,” ông nêu lên với tôi nhiều kiểu dữ liệu hỗ

trợ khác nhau, “là thanh toán xong món tiền thế chấp nhà thờ để công trình
vĩ đại này có thể đứng vững vàng như ngọn đèn hiệu, nhắc nhở chúng tôi về
cuộc sống mà Đức Chúa Jesus muốn chúng tôi theo đuổi.”

“Nhà thờ có tập hợp được thanh niên không?”
“Được chứ! Hè năm ngoái chính các bạn trẻ đã quyên góp phần lớn quỹ

của chúng tôi. Nếu nhìn dàn đồng ca của chúng tôi, ông sẽ thấy rất nhiều
gương mặt trẻ trung sáng sủa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.