SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 177

chắn chúng tôi không bị cảnh sát bám theo. Yên trí là chỉ có hai chúng tôi,
anh lẩn vào một ngõ hẻm, rồi đột ngột quay ngược lại đến bên cánh cửa
hông của một chung cư cũ nát không ngờ. “Nói cho chính xác,” anh nói,
“ngôi nhà này thuộc sở hữu của một người trong cái đám đã bán tống bán
tháo nhà thờ cho cha tôi.”

Chúng tôi leo lên những bậc cầu thang mà không người khôn ngoan nào

dám tin tưởng đặt chân lên và đạp tung một cánh cửa đã hỏng chốt từ bao
năm. Căn phòng tối om, nhưng tôi vẫn lờ mờ nhận ra một cái giường trong
góc, trên đó có ít nhất một người đang ngủ. Cato gây ra tiếng động khi vấp
phải chiếc ghế và một dụng cụ nhà bếp nào đó. Cuối cùng, anh cũng tìm
thấy một cái đèn và ánh sáng của nó chiếu tỏ một căn phòng nhếch nhác,
bàn ghế sứt sẹo, chiếc giường sắt sơn tróc từng mảng trên có hai người đàn
ông đang nằm.

Một người râu rậm, cởi trần và trông càu cạu. Người kia, dáng cao gầy và

râu lưa thưa, không gây ấn tượng gì cho tôi. Khi người thứ nhất ra khỏi
giường, tôi thấy ông ta mặc chiếc quần bóng rổ màu xanh lá cây in phù hiệu
đội tên tuổi hạng nhất: Boston Celtics. “Đây là Akbar Muhammad,” Cato
giới thiệu. “Ông là giáo sư dạy lớp tôi.”

Akbar với lấy chiếc khăn mặt, nhúng một đầu vào bình nước, lau khuôn

mặt râu ria và hỏi, “Cậu tới đây có việc gì?”

“Thầy nên làm quen với người da trắng này,” Cato đáp. “Ông ấy chính là

người Geneva đó.”

“Mang theo hàng triệu?” Akbar hỏi.
“Chính ông ta,” Cato đáp.
Akbar buông chiếc khăn mặt rơi xuống sàn, đá nó sang một bên và bước

tới đón tôi. “Tôi đã nghe nói về ông,” ông ta nắm chặt tay tôi nói. “Ông làm
việc rất ý nghĩa.” Ông ta đẩy một chiếc ghế lại chỗ tôi và ngồi xuống chân
giường. “Ông đã tìm được gì đáng để đầu tư chưa?”

“Chưa,” tôi đáp.
“Tôi không nghĩ rằng ông sẽ tìm được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.