SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 491

“Trời ơi, trời ơi, hãy đuổi chúng đi!” cô van xin. Trán cô đầm đìa những

giọt mồ hôi sáng lờ mờ trong căn phòng tối và cô tiếp tục run rẩy khi đàn
rắn tấn công.

“Giết chúng đi!” cô van xin, và một lần, khi tôi lại gần giường định vỗ về

cô, cô liền giữ chặt tay tôi và nài nỉ tôi hãy tìm một cái chổi. Thể nào trong
góc phòng cũng có một cái. Tôi phải cầm chổi xua đàn rắn đi.

Sang đến giờ thứ sáu, cái chết trở lại lần nữa. Cô lăn lộn trên giường, la

thét khủng khiếp khiến tôi kinh hãi phải quay người đi, nhưng Gretchen, lo
sợ tôi sẽ bỏ cô, bèn bò ra khỏi giường túm lấy chân tôi, cầu xin tôi ở lại.
Chạm tay vào đôi giày da cứng của tôi, cô tìm được cảm giác yên lòng cần
có bèn sụp xuống sàn, và tôi không sao vực cô lên giường được. Cô nằm lại
ở đó, co quắp run rẩy.

Tôi không thể mô tả chính xác nửa tiếng đồng hồ tiếp vì đó là một địa

ngục khủng khiếp với tiếng rên la, tiếng thổn thức và cả tá cánh tay chộp lấy
tôi. Tất nhiên, khi nghĩ lại, tôi nhận ra không phải Gretchen sắp chết; chỉ là
cô phải chịu sự chi phối của một ảo giác mạnh mẽ nào đó, nhưng tại thời
điểm ấy, đó đúng là kinh nghiệm hãi hùng nhất tôi từng trải qua. Tôi càng
hoảng hồn hơn khi cô trở lại với tiếng thét “Accccchhhhh!” kéo dài - nhưng
sau hơn chục lần bật ra tiếng kêu này, cô bắt đầu thư giãn và những đợt sóng
nhè nhẹ truyền khắp cơ thể cô lúc khởi đầu cuộc phiêu diêu đã trở lại, mang
theo những màu sắc không ngừng mở rộng cùng những âm thanh kéo dài.

Cô ngủ suốt giờ thứ bảy, nửa đầu thời gian đó thì nằm dưới sàn, nửa sau

thì trên giường vì lúc này khi tôi tìm cách kéo cô dậy, cô đã chịu hợp tác và
bám chặt lấy tôi một lúc. “Ơn Chúa, chú đã ở đây với cháu,” cô thì thầm và
chìm vào cơn vô thức cuối cùng mà từ đó cô sẽ thoát ra để làm người một
lần nữa.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.